"Có lẽ cô đã hiểu lầm anh ấy rồi."
Ái Ly đưa mắt nhìn, đôi mắt ấy từ khi ở bờ sông tới bây giờ vẫn không ngừng động nước mắt, có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Lãnh Trác khẽ thở dài, kể lại toàn bộ những gì mình đã điều tra được cho cô nghe. Từng câu từng chữ rất rõ, giống như từng nhát dao ghim vào tim cô, mãi không thể rút ra được.
"Anh không thể sống thiếu em."
"Anh không cần gì nữa, chỉ cần em thôi. Đừng khóc. Được không?"
Những lời mà Vân Hàn nói vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai, đầu Ái Ly như sắp nổ tung rồi. Nước mắt trào ra, ướt đẫm hàng mi cùng khuôn mặt nhợt nhạt. Giọng cô rất nhỏ, nghẹn ngào không nghe rõ được.
"Sao có thể? Sao có thể chứ?"
Đã hiểu lầm thật rồi sao? Đối xử tàn nhẫn như thế, những lời nói từng lúc thốt ra giống như từng nhát dao chí mạng. Suýt chút nữa còn cầm súng bắn chết người đó, hoá ra mọi chuyện chỉ là do hiểu lầm thôi sao?
Nực cười. Sao lại nực cười đến thế?
Ái Ly suy sụp, cô không nhìn rõ gì nữa vì nước mắt lúc này đã làm khuất đi tầm nhìn. Bác sĩ bước ra, tin này vẫn còn chưa thể chấp nhận thì lại phải chuẩn bị tinh thần nhận tin khác.
"Chúng tôi đã rất cố gắng, nhưng vì nạn nhân mất nhiều máu, cộng thêm vết thương ở đầu rất nặng. Có thể... sẽ hôn mê rất lâu, thậm chí là không thể tỉnh lại."
Ái Ly một lần nữa bị đả kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2684008/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.