Ái Ly đưa mắt nhìn sang Vân Hàn, anh đứng bên cạnh cô, dáng vóc cao lớn tĩnh lặng, nhưng trong đôi mắt kia dường như đang gợn lên một luồng bão giông. Anh vẫn còn nhớ, khoảnh khắc mình ngồi trong xe, chứng kiến cô bị tên khốn kia đâm một nhát. Nhìn cô từ từ ngã quỵ trước mặt mình, đôi mắt của cô nhìn anh với vô vàn những câu hỏi của sự ngờ vực và thất vọng. Lúc đó, anh thật sự không đủ dũng khí để nhìn vào nó. Cuộc đời của anh, giống như một bàn cờ đánh mãi không thể dừng, càng không biết khi nào thì phân định thắng thua. Anh không cược tài sản, không cược danh vọng hay địa vị, mà những lần anh đánh đổi đều là bằng cả sinh mạng.
Nhưng khi nhìn thấy cô nhắm mắt trong vòng tay mình, anh nhận ra một điều, hoá ra sinh mạng của anh có thể không quan trọng mấy. Mà sinh mạng của cô, sự sống của cô mới là thứ mà anh không muốn cược.
"Em đã từng nói, rằng anh lợi dụng em. Ái Ly! Có những chuyện, không thể nói được, khi nói ra lại chẳng ai tin. Đến giờ phút này, em có còn nghĩ rằng anh lợi dụng em không?"
Cô lại nhìn sang anh, nhìn thấy ánh mắt ấy có những điều khó mà nói hết được. Trong những lúc như vậy, cô thấy anh giống như một con sói hoang đơn độc, đáng thương hơn là đáng trách. Cô không trả lời, mà chỉ hỏi anh.
"Vậy lúc đó, anh có từng nghĩ sẽ lợi dụng em không?"
Vân Hàn không hề suy nghĩ nhiều mà trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2683960/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.