"Mày đừng trông nữa. Lãnh Trác... sẽ không đến đâu!"
Lãnh Trác! Tốt nhất là cậu nên làm theo những gì tôi nói, đừng bao giờ đưa Ái Ly đến nơi này, đừng để cô ấy thấy bộ dạng này của tôi. Nếu được, thì cứ để cô ấy tự do đi.
Báo Đốm bắt đầu thiếu kiên nhẫn, anh ta đi đến chỗ của Vân Hàn đang bị trói, cầm lấy cây dùi nung trong lò than đỏ rực rồi đưa lên trước mặt anh. Anh liếc mắt nhìn, một người đàn ông từng trải qua bao nhiêu trận sinh tử, sống chết từ lâu đã không quan trọng. Chỉ là, thời khắc của lúc trước và bây giờ có thể sẽ khác nhau. Trước đây thì không nói, bây giờ nếu chẳng may có chết đi, trong lòng cứ vấn vương mãi một bóng hình.
Vân Hàn nhếch môi, khoé môi anh bầm tím vẫn còn vương vết máu dần khô lại.
"Mày có giết tao, thì cũng... không bao giờ được như ý nguyện đâu!"
Lục Quy Báo nghiến răng, cầm chiếc dùi kia ghim thẳng vào da thịt của Vân Hàn.
"Mày câm miệng cho tao."
"Ư~"
Cảm giác da thịt bị thiêu đốt, dù có cứng rắn như sỏi đá cũng không thể nào chịu được. Vân Hàn cắn môi, hai tay bấu chặt vào sợi dây thừng, hứng chịu những cơn đau mà Lục Quy Báo mang đến. Cho dù anh ta có được Ái Ly hay không, thì chỉ cần Vân Hàn chết, cả quyền hành hắc đạo sẽ về tay anh ta. Đến lúc đó, dù là sao trên trời anh ta cũng kiêu ngạo mà muốn hái. Những cơn đau dày vò liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2683944/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.