“Để làm việc cho tôi, trước tiên anh phải thành thục các kĩ năng cơ bản của người sói đã.” – Tuyết vừa nói vừa lái xe vào khu rừng phía sau làng chài.
Sau khi dừng xe, Tuyết túm lấy Dương, phi thân lên ngọn cây.
“Nhảy xuống đi!” – Tuyết.
Dương hốt hoảng: “Cao như thế này…”
“Yên tâm, anh sẽ không sao đâu. Giờ anh là người sói, không phải người.”
Dương nhìn xuống dưới, trong màn đêm tối đen như mực hắn vẫn có thể thấy mặt đất, quả thật là việc người thường không làm được nhưng nhảy xuống từ độ cao này, nếu có gì sơ suất thì hắn cũng đăng xuất luôn.
Thấy Dương lưỡng lự mãi, Tuyết đẩy luôn hắn xuống.
“Đã bảo tôi không phải người kiên nhẫn mà.”
Dương mới chỉ kịp sợ hãi thì cơ thể hắn đã chuyển động theo bản năng, người hắn chúi về phía trước, hai tay tiếp đất cùng chân giữ thăng bằng cho cả cơ thể.
Hắn không chết! Không những không chết mà còn tiếp đất nhẹ nhàng như một con mèo vậy.
Tuyết nhảy phụp một cái, trong nháy mắt đứng cạnh Dương.
“Thấy không, tôi đã bảo sẽ không sao mà.”
Dương gật đầu, cực kì kích động vì chuyện không tưởng vừa rồi.
“Giờ lên lại ngọn cây đó đi.” – Tuyết nói.
Dương gật đầu, lập tức nhảy lên nhưng mới chỉ lên được một phần của cây thì hắn mất đà, ngã xuống.
Dương kêu lên đau đớn.
Tuyết lắc đầu, tặc lưỡi: “Xuống lúc nào cũng dễ hơn lên, với loài nào cũng vậy. Thử lại đi.”
Dương còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-nu-vuong/3507908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.