Thư Vãn đè trái tim sắp ngừng đập của mình, cố gắng chống đỡ trở về vị trí làm việc.
Cô muốn nghỉ việc, mau chóng nghỉ việc, cô không muốn những ngày còn lại không nhiều lắm, mỗi ngày nhìn thấy hai người ân ái trước mặt cô.
Cô sợ mình sẽ không chịu nổi, sợ mình sẽ không nhịn được xông tới chất vấn Quý Tư Hàn vì sao phải tàn nhẫn với cô như vậy!
Sau khi cô viết xong đơn xin nghỉ việc, liền đi tìm người phụ trách văn phòng tổng giám đốc Hứa Hàm phê duyệt.
Ấn tượng của Hứa Hàm đối với cô không tốt lắm, thấy cô muốn nghỉ việc, giữ lại qua loa vài câu sau đó liền đồng ý.
Quá trình nghỉ việc phải mất một tháng, Thư Vãn không có cách nào lập tức rời đi nên đành phải xin nghỉ phép nửa tháng trước.
Cô làm việc ở Anh Hoa năm năm, trong suốt thời gian đó cô để dành được mười lăm ngày nghỉ phép cho nên nghỉ ngơi trước khi nghỉ việc cũng rất bình thường.
Hứa Hàm nhìn cô sốt ruột như vậy, nhịn không được liếc cô một cái: "Nghỉ có thể phê duyệt cho em, nhưng em nghỉ xong thì nhanh chóng trở về bàn giao công việc.”
Thư Vãn trả lời một câu 'Được', liền trực tiếp cầm lấy túi rời khỏi Anh Hoa Quốc Tế.
Vừa vội vội vàng vàng ra khỏi công ty, đã gặp tổng giám đốc Lâm thị Lâm Trạch Thần.
Tên này nổi tiếng là tên biến thái của thành phố A, thủ đoạn chơi gái cực kỳ tàn nhẫn.
Thư Vãn thấy anh ta cười đi về phía mình, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Lâm Trạch Thần nhanh tay lẹ mắt chạy tới, túm lấy tay cô, ôm cô vào lòng: "Đi đâu vậy?”
Nói xong anh ta cố ý cúi đầu, ghé vào bên tai Thư Vãn, thổi một hơi.
Hơi thở ấm áp phun ra sau tai Thư Vãn, khiến cô nổi da gà.
Cô liều mạng đẩy Lâm Trạch Thần ra, anh ta lại gắt gao đè eo cô, không cho cô nhúc nhích.
Trên người cô thơm quá......
Sau khi anh hít tóc cô, lại muốn sờ ngực cô.
Thư Vãn lập tức đè tay anh lại, lạnh lùng nói: "Lâm tổng, xin tự trọng.”
Lâm Trạch Thần khẽ cắn vành tai cô, lưu manh nói: "Tự trọng là cái gì?”
Giọng nói của Lâm Trạch Thần cũng không khó nghe, nhưng lời anh ta nói ra lại khiến người ta chán ghét.
Cô quay đầu, đáy mắt toát ra sự chán ghét cực độ, nhưng Lâm Trạch Thần lại không hề để ý.
Nữ nhân càng kháng cự, hắn lại càng có khát vọng chinh phục, điều này sẽ làm cho hắn sinh ra khoái cảm cực hạn.
Lâm Trạch Thần một tay nâng cằm cô lên, ngón tay trắng nõn vuốt ve gương mặt cô.
Thư Vãn tức giận hất tay anh ra, "Lâm tổng, tôi không quen anh, phiền anh tôn trọng tôi một chút.”
Một tháng trước Thư Vãn đến Lâm thị đưa văn kiện thì bị Lâm Trạch Thần bắt gặp.
Từ đó về sau, anh ta thường xuyên lấy danh nghĩa nói chuyện nghiệp vụ đến công ty quấy rầy cô.
Mỗi lần đụng phải cô anh ta không phải động tay động chân thì là dùng ngôn ngữ quấy rầy.
Thư Vãn lúc trước cần công việc, cần kiếm tiền, không dám tùy tiện đắc tội hắn, cô luôn ẩn nhẫn chịu đựng.
Nhưng bây giờ cô rời khỏi Anh Hoa Quốc Tế, cũng không sợ Lâm Trạch Thần nữa.
Nhưng không ngờ cho dù bị cô đối xử lạnh nhạt, Lâm Trạch Thần cũng không giận, còn cưng chiều nhéo mặt cô.
“Ngủ với tôi một đêm, thì sẽ quen thôi.”
Thư Vãn chỉ cảm thấy da mặt anh ta thật dày, cố nén buồn nôn, đẩy cơ thể dính chặt của anh ta ra.
Lâm Trạch Thần thấy cô càng kháng cự lại càng hưng phấn, nhịn không được hôn lên mặt cô một cái.
Cô vừa định đẩy Lâm Trạch Thần ra, một giọng nói già nua phía sau chợt vang lên.
“Tư Hàn?”
Thư Vãn nghe được hai chữ này, thân thể cứng đờ, chợt sững sờ tại chỗ.
Cô từ trong ngực Lâm Trạch Thần, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang đứng ở cửa thang máy.
Cách có chút xa, không thấy rõ thần sắc của hắn.
Chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đào kia đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Đáy mắt tản mát ra khí tức rét lạnh, giống như có thể cắn nuốt cô trong nháy mắt.
Chủ tịch Ninh Thụy Thành của Anh Hoa Quốc Tế vừa mới đi vào công ty đã nhìn thấy Quý Tư Hàn, vội vàng mang theo các cổ đông đi tới, "Tư Hàn, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến Anh Hoa?"
Lúc này Quý Tư Hàn mới thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời Ninh Thụy Thành, "Tiễn Uyển Nhi.”
Ninh Thụy Thành trong nháy mắt hiểu được Quý Tư Hàn là tới làm chỗ dựa cho con gái nhà mình, hắn rất là hài lòng gật đầu: "Vất vả cho con rồi, Uyển Nhi vừa về nước làm con phải chạy qua chạy lại.”
Quý Tư Hàn không có cảm xúc gì, nhếch khóe miệng, lễ phép trả lời một câu, "Tôi về Quý thị trước.”
Ninh Thụy Thành vội nói: "Đi đi, đừng làm lỡ công việc của con, hai ngày nữa tôi sẽ đưa Uyển Nhi đến Quý gia bái phỏng.”
Quý Tư Hàn gật đầu, lập tức cất bước rời đi.
Một đám vệ sĩ đi theo phía sau vội vàng chia làm hai đội hộ tống hắn.
Hắn lạnh lùng lướt qua Thư Vãn, ngay cả nhìn cũng không lười nhìn một cái, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, vừa rồi chỉ là ảo giác, Quý Tư Hàn không thèm để ý cô chút nào, làm sao có thể nhìn cô chằm chằm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]