Cố Cảnh Thâm chọn một nghĩa trang nhìn được cảnh đêm của thành phố A.
Đối diện là ngọn núi anh ta và Vãn Vãn đã từng đến.
Lúc đó cô nói rất thích nơi này, muốn anh ta sau này thường xuyên mang cô đến đây chơi.
Sau này anh ta không giữ lời, không mang cô đến đây, thậm chí còn quên mất cô.
Cố Cảnh Thâm nhìn hũ tro cốt đang ôm trong ngực, sự áy náy phủ đầy đôi mắt.
''Vãn Vãn, thật xin lỗi...''
Sam Sam mang đồ đạc đã thu dọn xong đến, đúng lúc nghe thấy lời xin lỗi của Cố Cảnh Thâm.
Cô ấy dừng bước lại, nhìn Cố Cảnh Thâm không nỡ buông hũ tro cốt ra, cảm thấy anh ta rất đáng thương.
Vốn là một đôi yêu nhau thắm thiết mà lại bỏ qua nhau, đối với anh ta mà nói, chắc chắn Cố Cảnh Thâm còn thấy tiếc nuối hơn cô nhiều.
Sam Sam cố nén nước mắt sắp tuôn ra, đẩy vali đến trước mặt Cố Cảnh Thâm, nhẹ giọng nói: ''Tư Việt, nên hạ táng rồi.''
Dì Lý đã chọn xong ngày hạ táng, tiếp tục kéo dài sẽ lỡ thời gian, cô ấy không muốn Vãn Vãn đi không được bình yên, vẫn nên hạ táng sớm thì hơn.
Cố Cảnh Thâm lấy lại tinh thần, nhìn về vali đồ Sam Sam mang đến: ''Cô ấy có ít đồ vậy sao?''
Sam Sam lắc đầu: ''Vẫn còn nhưng tôi không nỡ đốt, để lại cho tôi làm kỉ niệm đi.''
Cố Cảnh Thâm không nói nhiều, lần nữa nhìn về phía hũ tro cốt, lúc này mới lưu luyến không rời đặt nó vào huyệt mộ.
Nhân viên công tác nhanh chóng đậy nắp quan tài lại, sau đó sửa chữa bia mộ bên trên, cũng dặn mấy người khác không thể đốt quần áo.
Cố Cảnh Thâm không trả lời, mấy vệ sĩ đi đến, tìm nhân viên phụ trách để xin số điện thoại.
Sau khi cam kết với người phụ trách sẽ không làm tổn hại đến một ngọn cỏ nào, cũng sẽ giúp đỡ người làm ở đây, người phụ trách vui vẻ đồng ý.
Vệ sĩ cúp điện thoại, trải bạt chống cháy xuống mặt đất, công tác chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đi đến trước mặt Cố Cảnh Thâm.
''Cố tổng, có thể đốt quần áo cho Thư tiểu thư rồi.''
Từ đầu đến cuối Cố Cảnh Thâm chỉ nhìn về di ảnh của Thư Vãn trên mộ, nghe vệ sĩ nói vậy thì từ từ quay đầu lại.
''Mang đến đây.''
Vệ sĩ nghe xong quay người đẩy vali cỡ lớn đến.
Khi Sam Sam thấy tất cả quần áo ở bên trong đều là quần áo nam thì không hiểu mà hỏi Cố Cảnh Thâm: ''Đây là quần áo của ai vậy?''
Cố Cảnh Thâm bỏ quần áo vào bạt chống cháy, bình tĩnh trả lời: ''Tôi.''
Sam Sam giật mình, cô ấy không thể tin nhìn anh ta: ''Anh muốn làm gì?''
Động tác lấy quần áo của anh ta dừng lại, Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Sam Sam, cười nhẹ: ''Đừng lo, tôi chỉ muốn hoàn thành lời hứa vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy mà thôi, bây giờ tôi không ở cạnh cô ấy được thì đốt chút quần áo làm bạn với cô ấy, như vậy cũng là làm tròn lời hứa.''
Sam Sam nghe anh ta nói vậy, lúc này mới yên tâm lấy quần áo của Vãn Vãn ra.
Giây phút ngọn lửa bùng lên, Sam Sam không nhịn được mà khóc đến khàn giọng: ''Vãn Vãn, lên đường bình an...''
Đến khi lửa tắt, vệ sĩ lên dọn dẹp xong, hai người vẫn chưa muốn rời đi, vẫn đứng trước bia mộ như cũ.
Một lúc lâu sau Cố Cảnh Thâm mới lên tiếng: ''Sam Sam, ngày mai tôi sẽ về thủ đô, khi nào đến bảy ngày giỗ đầu của Vãn Vãn thì tôi sẽ về.''
Sam Sam gật đầu, thấy trời sắp tối, cô ấy nói với Cố Cảnh Thâm: ''Chúng ta về thôi.''
Ngón tay Cố Cảnh Thâm vuốt ve di ảnh của Thư Vãn, đau lòng thả tay xuống.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, một chiếc chuyên cơ ồn ào dừng ở bãi cỏ cách đó không xa...
Sau khi chiếc chuyên cơ kia dừng hẳn lại, Quý Tư Hàn mặc tây trang màu đen bước xuống.
Sắc mặt hắn xanh xám, mắt hắn đỏ như máu, bước nhanh về phía bọn họ.
Đúng lúc đó trước cổng nghĩa trang có mấy chục chiếc xe sang trọng dừng lại, vệ sĩ đồng loạt bước xuống từ trong xe.
Nhìn sơ qua cũng có khoảng mấy chục người, động tác đồng đều, khí thế mạnh mẽ như muốn đến cướp người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]