Ánh sáng quá yếu, đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, Sam Sam sau một hồi mới nhìn rõ gương mặt của đối phương. Tóc ngắn, quần áo đỏ không phải dáng vẻ của trước đây nhưng khuôn mặt kia thì mãi mãi trong trí nhớ của cô.
Người mà cả đời này Sam Sam sẽ không thể quên vậy mà đứng ngay ở đây, cô đứng ngơ ra tại chỗ, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
“Sam Sam!” Thư Vãn hét lên trong nước mắt.
Sam Sam bây giờ vẫn chưa dám tin vào mắt mình, vội vã chạy tới chỗ Thư Vãn: “Vãn Vãn, là cậu thật sao…?”
Vãn Vãn kìm nén lại những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống: “Sam Sam…”
Sam Sam nghe thấy giọng của cô lại càng khẳng định mình không nhìn nhầm. Cả người cô run lên bần bật, mấy lần đưa tay muốn sờ mặt Thư Vãn nhưng kích động tới mức tay chân không nghe theo sự điều khiển.
Thư Vãn bắt lấy tay cô áp lên mặt mình, cô khóc nấc lên: “Sam Sam tớ về rồi đây.”
Sam Sam cảm nhận được hơi ấm của người trước mặt, dịu dàng và chân thật tới vậy, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt: “Vãn Vãn…”
Cô đưa tay ra ôm chặt Thư Vãn vào lòng: “Cậu có đúng là Vãn Vãn của tớ không, cậu không chết, còn sống đúng không…”
Thư Vãn cũng ôm chặt lại cô, nghẹn ngào nói: “Tớ là Vãn Vãn của cậu đây, tớ không chết, tớ vẫn sống.”
Sam Sam sau một hồi ôm cô khóc thì cũng thả lỏng tay ra, mặc dù tay vẫn còn run nhưng cứ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-ly-tong/2941043/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.