Anh cau mày, thần sắc luôn điềm tĩnh giờ cũng dao động rồi.
Ông Cố nội cười lên, Cố Tử Thần lạnh lùng liếc nhìn ông ta, rời khỏi nhà họ Cố.
Anh phá hoại nhà họ Tả, người nhà họ Tả liệu có trút giận lên người Tô Niên Niên không?
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên đi tắm, thay quần áo ngủ rồi cho Bao Bao ăn.
Bao Bao gần đây thích gặm dép, mấy đôi dép đi trong nhà đều bị cắn cho tơi tả, thế mà nó vẫn với vẻ mặt kiêu ngạo kêu meo meo hai tiếng, không hề có ý thức là mình đã làm sai.
Tô Niên Niên vừa cho nó ăn thức ăn mèo vừa phê bình nó: “ Bao Bao, mày bộp chộp như thế sao mà có thể lấy được một người vợ tốt chứ, con trai ngoan, nghe lời chút.........”
Bao Bao nheo mắt liếc nhìn cô, đưa bàn chân có lớp đệm thịt khều khều vào tay Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên tức lên, mày đúng là con mèo ngốc ngoài hành tinh! Tao là mẹ mày đấy có biết không! Vất vả khổ sở nuôi mày lớn đấy!
Quan trọng nhất là, biểu cảm kiêu ngạo của nó cực kỳ giống Cố Tử Thần, Tô Niên Niên chán ghét nói: “ Đáng ghét y như Cố Tử Thần, Đại Viên vẫn đáng yêu hơn....uhm, Bao Bao, tao đem mày đi đổi thì thế nào?”
Bao Bao cuối cùng ý thức được mối nguy của mình, kêu meo meo hai tiếng, đồng thời điện thoại của Tô Niên Niên rung lên.
Tô Niên Niên vừa vuốt lông mèo, một tay cầm điện thoại ấn nút nghe, giọng nói trầm ấm của Cố Tử Thần vang lên: “ Niên Niên, em đang ở đâu?”
“ Tôi ở nhà.” Tô Niên Niên chả lời, chỉ nghe thấy Cố Tử Thần buông một câu, “ Đợi tôi, tôi lập tức đến cổng nhà em.” Nói xong liền tắt máy ngay.
Tô Niên Niên ù ù cạc cạc gãi đầu, không hiểu Cố Tử Thần đang làm chuyện gì.
Rất nhanh, ngoài cửa chuyển đến tiếng gõ dồn dập, thu hút sự chú ý của Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa đang xem tivi.
“ Ai đến thế?Em đi xem xem.” Sở Tố Tâm định đứng lên đi mở cửa, Tô Niên Niên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, ngăn trước mặt bà, “ Mẹ, mẹ vất vả một ngày nhất định rất mệt rồi, mẹ đi xem tivi đi, con đi mở cửa cho!”
Nói xong chạy như bay ra ngoài, lén lút mở hé khe cửa để chui ra, rồi đẩy tay đóng sầm cửa lại, chỉ sợ Sở Tố Tâm nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Trời cao lồng lộng, gió thu mát mẻ, Cố Tử Thần đứng ở trước cửa nhà cô, sắc mặt rất nghiêm trọng, giữa lông mày nhíu chặt lại.
“ Em không sao chứ? Niên Niên?” Cố Tử Thần nhìn Tô Niên Niên hết một lượt, quan sát cẩn thận, chỉ sợ cô bị làm sao.
Tô Niên Niên che chắn trước ngực, đá Cố Tử Thần một cái, “ anh anh anh làm cái gì thế! Anh là đồ lưu manh. Lưu manh còn đến tận cửa nhà tôi à!”
Cố Tử Thần cong môi, nhìn Tô Niên Niên bình an vô sợ, mới thở phào một hơi, “ Không sao là được, không sao là được.”
Tô Niên Niên nhìn thấy bộ dạng anh như thế, trong lòng có chút thắc mắc, cô quan sát Cố Tử Thần, tóc Cố Tử Thần hơi ướt, nhìn bộ dạng là rất gấp đến đây.
“ Anh còn có việc gì khác không?” Tô Niên Niên bí bức hỏi.
Cố Tử Thần nghĩ một chút, mới nói: “ Còn nữa, em tự chăm sóc tốt cho mình, nếu như Tả Tư Hàn có việc tìm em, nhất định đừng để ý cậu ta!”
Tô Niên Niên bĩu môi, “ cho nên anh đường xa đến là vì nói câu nói này à? Cố Tử Thần, anh bị bệnh thần kinh à!”
Bị cô nói bệnh thần kinh, Cố Tử Thần cũng không thấy bực, chỉ ngước mắt nhìn cô.
Anh còn chưa kịp nói gì, cửa đằng sau đã bị kéo ra, sau đó Sở Tố Tâm bước đến, vẻ mặt căng thẳng: “ Cố Tử Thần, cậu tốt nhất giải thích cho tôi, tại sao vẫn còn dây dưa với Tô Niên Niên nhà tôi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]