“ Tống Dư Hi sẽ đi chứ?” Tô Niên Niên đột nhiên hỏi một câu.
“ Có lẽ đi, hội học sinh chắc chắn đều đến.” Diệp Tinh Vũ trả lời thành thật.
“ Vậy thì chúng ta cùng đi.”
“ A?” Diệp Tinh Vũ sững người, cậu vốn dĩ cho rằng Tô Niên Niên không có hứng thú, “ Ồ, sao đột nhiên cậu lại muốn đi thế.”
Tô Niên Niên cười, cười hơi tàn nhẫn, “ Đi để hỏi tội.”
--- ---
KTV Thành Thế.
Diệp Tinh Vũ dừng xe, Tô Niên Niên cười tít mắt từ trên xe bước xuống, hai nam sinh đi đằng sau đều lúng túng.
Không biết vì sao, mặc dù Tô Niên Niên cả đoạn đường đều cười, nhưng hai người họ đều cảm thấy có chút đáng sợ.
Trần Nguyên khẽ hỏi: “ Cậu có biết có chuyện gì xảy ra không? Niên Niên có mâu thuẫn gì với Tống Dư Hi à?”
Diệp Tinh Vũ đau khổ nói: “ Em làm sao biết được, em chỉ biết quan hệ bạn bè của hai người họ rất tốt, những cái khác em cũng không rõ!”
Tô Niên Niên không để ý hai người họ, xách váy lên, vuốt vuốt lại tóc, đi vào KTV.
Diệp Tinh Vũ và Trần Nguyên không hiểu chuyện gì, căng thẳng đi theo cô, giống như hai hộ vệ vậy.
Hoạt động lần này do Tiếu Vũ chủ trì, cậu ta hào phóng bao cả tầng một, cả khóa Tô Niên Niên bọn họ có đến trăm người đều đến.
Tô Niên Niên đi đến trước một phòng bao rồi dừng lại, đây là do cô bảo Diệp Tinh Vũ gọi điện cho bạn xác định Tống Dư Hi đúng là có đến, hơn nữa chính ở phòng này!
Đẩy cửa ra, trong phòng chuyển đến âm thanh quỷ khóc sói gào, là Chúc Thành đang hát bài Độ Tình của Bạch Nương Tử truyền kỳ.
“ Tây Hồ cảnh sắc tháng ba, mưa xuân như liễu như khói, ya ya ya......” Câu hát cuối cùng còn chưa kết thúc, micro của cậu rơi xuống đất, ngốc ngếch nhìn ra phía cửa.
Micro rơi trên đất phát ra âm thanh tu tu tu.., có người lẩm bẩm trách, nhưng cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của Chúc Thành.
Tô Niên Niên đứng ngoài cửa, mặc váy đỏ, mái tóc dài vuốt ra phía trước, khuôn mặt tươi cười.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Không phải sợ hãi, là ngạc nhiên vì quá đẹp.
Trong phòng không ít người của bộ tuyên truyền lớp F năm hai, cũng coi như quen biết Tô Niên Niên, nhưng Tô Niên Niên bây giờ giống như đổi thành một người khác vậy.
Nếu như nói Tô Niên Niên trước đây có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, thì bây giờ lại là mặt nữ vương khác trước.
Tô Niên Niên cười đi vào phòng, “ Sao lại nhìn mình chằm chằm thế, trên mặt mình có cái gì bẩn à?”
Bị giọng nói của cô kéo về hiện thực, mọi người mới tỉnh ngộ.
“ Woa, Diệp Tinh Vũ! Còn cả hotboy Trần Nguyên! sao mọi người cũng đến đây!” có giọng nữ hét lên.
Hai người đều chỉ cười cười, giải thích nói: “ Đi cùng Tô Niên Niên, ha ha.”
Các nữ sinh khác cũng thi nhau trầm trồ, biểu hiện vẻ ngưỡng mộ của mình.
Tô Niên Niên nheo mày, không để ý ngồi xuống bên cạnh Tống Dư Hi, giống như bình thường, không có ai nghi ngờ, nhưng Tống Dư Hi lại ý thức run cầm cập.
“ Niên Niên, lâu rồi không gặp.....” Cô cười cứng đờ chào hỏi Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cũng cười, “ Đúng thế, đúng là lâu quá rồi không gặp.......”
“ Hừ, nếu không phải vì Tô Niên Niên che chở cậu ta, cậu ta cho rằng mình có thể đến nơi này sao?” Có tiếng lẩm bẩm ở phía góc chuyển đến, Tô Niên Niên nhìn về phía đó, là Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp, bạn thân của hai bọn họ là Doãn Sơ Hạ không đến.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Niên Niên, hai người lập tức im bặt, bọn họ còn chưa quên trước đây Tô Niên Niên dạy dỗ bọn họ thế nào.
Ai biết Tô Niên Niên chỉ khẽ cười một tiếng, kéo tay Tống Dư Hi, “ Mình muốn đi nhà vệ sinh, đi cùng với mình nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]