“ Chỉ cần em muốn, không gì là không thể.” Giang Mộ nói một câu rất dễ sởn ra gà.
Tô Niên Niên lập tức cảm thấy mơ hồ, cô nhìn chiếc đàn lạc lõng trong góc phòng mà đờ đẫn.
Quả thật, năm đó cô học đàn rất tốt, tham gia không ít các cuộc thi đấu lớn nhỏ, cũng lấy về không ít giải thưởng.
Nhưng cô cứ nghĩ đến trở ngại tâm lý của mình không khắc phục được, còn nói gì đến tham gia cuộc thi lớn như thế chứ?
“ Em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn thầy giáo.” Tô Niên Niên lễ phép từ chối thầy.
Giang Mộ thở dài một tiếng, sau đó nói: “ Tô Niên Niên, thầy hy vọng em tham gia.”
Có lẽ là Tô Niên Niên quá đơn thuần, không nghe thấy sự kỳ vọng và tiếc nuối trong giọng nói của thầy, cô chỉ vâng một tiếng rồi tắt máy.
Lại tận hưởng cuộc sống thêm hai tuần nữa, cũng đến ngày Tô Niên Niên quay lại trường.
Trường gần đây rộ lên đạp xe địa hình đến trường, Tô Niên Niên vô cảm với thần kinh vận động, nhưng đến sáng ngày hôm sau khi cắn bánh bao đi ra cửa, nhìn thấy Cố Tử Thần đang đẩy chiếc xe địa hình đó ra cửa, hết sức ngạc nhiên, rồi lại khó hiểu hỏi: “ Anh làm gì thế? Không lái xe đi à?”
Cố Tử Thần vỗ vỗ vào yên sau, sắc mặt nghiêm trọng, nhưng có thể nhìn ra tai hơi đỏ.
Tốc độ cậu rất nhanh, lại vừa bình thản vừa lạnh lùng nói: “ Lên xe.”
Tô Niên Niên cười phá lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-hotboy/2234730/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.