Tô Niên Niên hừm một tiếng: “ Không cần anh quan tâm, tôi vui là được.”
Quả nhiên vẫn là tính trẻ con.........Cố Lí nheo mày, “ vẫn nên thay đổi cái tính hễ cái là xù lông của cô đi thì hơn.”
Tô Niên Niên lí lẽ hùng hồn nói: “ Tôi chỉ xù lông với những người động đến tôi, liên quan gì đến anh chứ?”
Từ trong sâu xa biết không thể nói lý với phụ nữ, đặc biệt là những người đã mất hết lí trí mà tức giận, Cố Lí đồng ý buông bỏ khuyên nhủ, mà nghe Tô Niên Niên đệm đàn.
Trên đàn piano còn có cả thiết bị thu âm, Tô Niên Niên thử luyện tập hai lần, sau đó chính thức đệm đàn.
Tiếng đàn du dương vang vọng trong phòng, chỉ khi Tô Niên Niên đàn xong, Cố Lí đưa ra bình luận: “ Chẳng có chút tình cảm nào, cô có thể nhập tâm một chút được không?”
Bài hát này là nhẹ nhàng đong đầy tình cảm, kỹ thuật đánh đàn của Tô Niên Niên không có gì vấn đề gì, nhưng trên tình cảm đúng là thiếu một chút.
Tô Niên Niên tự mình cũng cảm nhận được, nhưng cô cảm thấy ở trước mặt Cố Lí thừa nhận sai lầm là việc sỉ nhục, thế là cong môi nói: “ Đó là vì đối với anh tôi đánh không được, có khuôn mặt khiến người ta ghét như thế!”
Trợ lý Kiều vừa im lặng bước vào cửa lại tự lui ra, tránh để mình nghe thấy những lời kỳ quặc đó.
Tô Niên Niên đánh lại mấy lần nữa, cuối cùng cũng tìm được cảm giác, đánh một bản khiến người ta cực kỳ hài lòng.
“ Uhm, rất tuyệt, mặc dù có chút thô, có điều đoạn sau miễn cưỡng có thể cứu vớt được.” Cố Lí trong lòng hài lòng, nhưng nói chuyện vẫn chọc ngoáy không tha.
Tô Niên Niên nhanh chóng đứng dậy: “ Nếu anh đã hài lòng thì tôi đi đây, tạm biệt!”
“ Đợi một chút.” Cố Lí gọi cô lại, trong ánh mắt Tô Niên Niên không còn kiên nhẫn của Tô Niên Niên, nói một câu không ngoảnh đầu lại, “ Tô Niên Niên, cẩn thận người bên cạnh cô, dù cho là bạn hay là kẻ thù.”
Tô Niên Niên sờ nhẹ lết vết hằn ngón tay còn in trên cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều tôi cảm thấy người nên cẩn thận chính là anh đấy! Hừm, may là sau này không phải gặp lại anh nữa.”
Cố Lí cười cười, ánh mắt đợi cô đi xa, lẩm bẩm nói: “ Giá như thật sự không phải gặp nữa thì may......”
---- ----
Việc đệm đàn cho Cố Lí, Tô Niên Niên không nói với ai, cô không cảm thấy việc đệm đàn cho tên thần kinh đó là đáng khoe khang, mặc dù đã từng là một trong những minh tinh mà cô thích.
Vào học kỳ chưa được mấy ngày, trường học đã vì tổ chức hoạt động hết sức tình người: đó là vì học sinh năm nhất, năm hai tổ chức một lễ hội du xuân: nơi đến là núi Thanh Hà Dụ Thành.
Học sinh năm hai đã bắt đầu có không ít người chuẩn bị thi sở trường văn nghệ, chọn mỹ thuật cũng không ít người, đúng lúc lần này du xuân cũng tổ chức hoạt động vẽ vật thực, cho nên học sinh năm ba cũng không ít người đến tham gia.
Tô Niên Niên có sở thích với vẽ tranh, có điều nghĩ đi thi nghệ thuật cũng hay, thế là cũng mang theo dụng cụ vẽ tranh đi.
Sáng sớm thứ sáu, cổng trường đã cực kỳ náo nhiệt, Tô Niên Niên đứng ở vị trí lớp F, Đường Dư tự động giúp cô đeo túi vẽ, Chúc Thành đang cười nói hi hi ha ha với cô chia đồ ăn vặt.
Lên xe, Tô Niên Niên chọn vị trí cạnh cửa sổ, kéo Tống Dư Hi ngồi cùng.
Chúc Thành và Đường Dư ngồi phía sau hai người, bốn người bàn nhau chơi bài, phía trước xe chuyển đến một hồi náo loạn, không ít nữ sinh đều ngạc nhiên kêu lên.
Tô Niên Niên trong miệng còn đang nhai miếng xoài khô, tò mò nhìn xem có chuyện gì, không ngờ là Cố Tử Thần đang bước đến.
Cậu một bên vai đeo túi, đứng ở chỗ ngồi cạnh Tô Niên Niên, nói với Tống Dư Hi: “ Bạn học, có thể nhường chỗ cho tôi được không?”
Mặc dù là hỏi ý kiến, nhưng giọng nói lại mang đầy khẳng định chắc chắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]