Tô Niên Niên hừm một tiếng, nhìn bóng dáng cao gầy tao nhã của cậu, cô lại chẳng thể nào mà tức giận được.
Cố Tử Thần tốc độ rất nhanh, ngay sau đó đã mang nước về, rót một cốc cho Tô Niên Niên. Cậu vô tình liếc mắt nhìn Tô Niên Niên đang gặm bánh bao, không nhịn được cười: “ Không phải nói là không ăn à?”
Tô Niên Niên hơi ngại, giống như mình không có nguyên tắc vậy.
Nhưng đối với một tên ham ăn mà nói, dù cho có tức cũng không thể để cái bụng đói được!
“ Muốn ăn thì ăn thôi, nhìn tôi làm gì, nhìn tôi tôi cũng không cho anh ăn!” Tô Niên Niên một tay cầm chắc nửa cái bánh bao còn lại, còn tay kia ôm túi bánh bao giấu trong lòng giống như bảo bối vậy.
Con ngươi đen sâu của Cố Tử Thần liếc nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng rướn người, cắn một miếng của chiếc bánh bao cô đang ăn.
Tô Niên Niên đứng hình, hai má bỗng dưng đỏ ửng lên.
NO NO NO! Đây là Cố Tử Thần mắc bệnh sạch sẽ sao? tại sao lại ăn đồ mà cô đã ăn rồi chứ!
Tô Niên Niên giống như chạm phải điện vậy, hai mắt trợn trừng nói: “ Tại sao anh lại ăn thứ tôi đã ăn rồi........”
Gần đến kỳ nghỉ đông, mọi người đều chuẩn bị chiến đấu với thi cuối kỳ.
Tô Niên Niên được Cố Tử Thần phụ đạo, thành tích duy trì rất ổn định, mấy lần thi thử đều đứng trước xếp hạng thứ 10 của lớp.
Tô Niên Niên đắc ý cầm tờ thành tích đi khoe với Cố Tử Thần: “ Xem em có phải rất lợi hại? anh chỉ dạy em có mấy ngày mà em đã thi tốt thế này!” Giọng nói vô cùng đắc ý.
Cố Tử Thần gõ gõ mặt bàn, ném tờ thành tích của mình vào trong thùng rác, nói qua loa: “ Được, rất lợi hại, quá giỏi.”
Tô Niên Niên nghi ngờ nhoài người tìm tờ thành tích đó, sau đó lại im lặng tiếp tục làm bài.
Tên cầm thú này thi tất cả các môn đều điểm tối đa! Có cần phải đáng sợ như thế không?
Cố Tử Thần nhìn biểu cảm bứt rứt của cô, bặm môi mỉm cười, chỉ là ý cười đó không để cho cô biết.
----Ánh nắng chan hòa, rất nhanh Thánh Âm đã bước vào kỳ thi cuối kỳ, thi liên tiếp hai ngày, Tô Niên Niên phát huy hết khả năng của mình.
Đương nhiên vui nhất không phải thi tốt, mà là - --- nghỉ đông rồi!
Do đó, Cố Tử Thần bình luận cho cô một câu là: quả thật giống một con lợn sung sướng vậy.
Thì ra là Tô Niên Niên trước khi thi, Tô Niên Niên đều biểu hiện phấn khích không ai bằng, mỗi ngày đều bấm đầu ngón tay tính ngày.
Vừa đến nghỉ động, Tô Niên Niên quả quyết không đi tìm cậu phụ đạo nữa, ngày nào cũng đi chơi với Nọa Nọa và Đậu Đậu, xem phim, đi nghe ca nhạc, KTV.......hoàn toàn để Cố kiêu ngạo một mình ở nhà gặm nhấm đau khổ.
Cố Tử Thần mỗi ngày đều cô đơn hiu quạnh, sắp có phương hướng phát triển thành quả phụ rồi.
Người có cùng tâm trạng đó là Sở Tố Tâm.
Con gái đã lớn rồi, không yêu mẹ nữa, vừa nghỉ là chạy đi chơi, chim sẻ đủ lông đủ cách, bay đi bay lại là không nhận mẹ nữa.
Được nghỉ đông không phải nên ở bên cạnh mẹ làm con gái thân thiết tri kỷ sao! tại sao ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi đến phát cuồng như thế chứ! Không thích học hành!
Thế là Sở Tố Tâm đưa ra quyết định --- đăng ký cho Tô Niên Niên tham gia hoạt động tay kéo tay.
Khi Tô Niên Niên đi chơi về, nhận được tin tức này, ngay lập tức mắt như hoa lên.
“ Mẹ, con không đi! Con còn lâu mới đi tới vùng xa xôi hẻo lánh đó, lỡ đâu còn bị bán đi thì làm thế nào!” Tô Niên Niên gào toáng lên.
Sở Tố Tâm gần đây đã quá quen với mấy chuyện thế này, sâu xa nói: “ Dù sao đi nữa đây cũng là một trải nghiệm trong cuộc đời con, nào, hành lý đã chuẩn bị cho con xong rồi, mẹ chúc con thuận buồm xuôi gió!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]