Chương trước
Chương sau
Trời mới biết Trần Nguyên nói Tô Niên Niên muốn đến nhà cậu để bắt mèo, cậu vui biết bao nhiêu.

Diệp Tinh Vũ đứng dậy, mắt sáng lên, như muốn bổ nhào về phía Tô Niên Niên.

Mắt nhìn thấy một con gấu ôm sắp rơi xuống, Cố Tử Thần im lặng suốt cuối cùng cũng động đậy.

(/

Cậu cậy thân hình mình cao, kéo cổ áo Tô Niên Niên lên, kéo Tô Niên Niên từ vị trí cũ lên, Diệp Tinh Vũ ngay lập tức bị hụt hẫng, suýt chút nữa còn ngã lăn xuống.

“ Này, anh, sao anh có thể như thế?” Diệp Tinh Vũ không vui lẩm bẩm, vẻ mặt thất vọng.

Cố Tử Thần liếc nhìn cậu, “ Em đừng có dọa cô ta, Trần Nguyên tìm em tính sổ anh không quản được đâu.”

Nghe xong, Diệp Tinh Vũ vuốt vuốt mũi, “ ồ” lên một tiếng.

Diệp Thanh Nhã nhìn ba người bọn họ náo loạn, mới che miệng cười một lúc mới nói, “ Niên Niên, Đoàn Đoàn sinh được hai con mèo con, em xem thích con nào.”

“ Vâng.” Tô Niên Niên thích thú chạy đến, đôi mắt to tròn nhìn con mèo trong chiếc ổ nhỏ.

Đoàn Đoàn là một con mèo giống Ba Tư, lông dài trắng muốt, sạch sẽ mềm mại giống như cục bông vậy. Lúc này lạnh lùng kiêu ngạo “ meo” lên một tiếng, trên khuôn mặt tròn xoe lộ ra biểu cảm không vui.

Còn bên cạnh nó, là hai con mèo nhỏ, lông mới mọc ra, cụp tai xuống, thỉnh thoảng chiếc lưỡi hồng đưa ra kêu lên hai tiếng “ meo meo”, quả thật khiến tim người ta sắp tan chảy rồi.

Diệp Tinh Vũ tiến lại gần, “ Đoàn Đoàn đói rồi, cho cậu, cậu bón cho nó đi.” Cậu mở lòng bàn tay, đưa chiếc túi thức ăn mèo lại.

Tô Niên Niên thử bón cho Đoàn Đoàn, không ngờ vừa nãy còn lạnh lùng, ngay lập tức “ meo meo” một tiếng, ăn hết thức ăn trong vòng một nốt nhạc trước con mắt ngạc nhiên của Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên dở khóc dở cười, thì ra là con mèo ham ăn.

Nhưng bên cạnh trống rỗng, thiết mất một người.

Tô Niên Niên nhìn về Cố Tử Thần đứng phía xa, “ Tại sao anh không lại đây, Đoàn Đoàn rất ngoan.”

Giọng nói của cô tự nhiên, ánh mắt trong sáng, bất cứ ai cũng không từ chối được.

Nhưng Cố Tử Thần như nhìn thấy địch, lại lùi về sau một bước.

Diệp Thanh Nhã bặm môi cười, “ Cố nam thần, chúng ta đi uống tách trà, nói chuyện nhé.” Nói xong kéo Cố Tử Thần đi ra, đồng thời dặn dò Tô Niên Niên cứ chơi thoải mái.

Trong lòng Tô Niên Niên đầy vẻ khó hiểu, Diệp Tinh Vũ cẩn thận giải thích cho cô, “ Anh ấy có chứng bệnh dị ứng lông mèo, từ nhỏ đặc biệt sợ mèo.”

Tô Niên Niên sững người, sau đó cười ha ha phá lên.

Ai có thể ngờ được, đường đường đại thiếu gia nhà họ Cố, hotboy của cao trung Thánh Âm, lại sợ con mèo vô hại này.

Sau khi cười xong, Tô Niên Niên lại đầy vẻ đồng tình với Cố Tử Thần, “ Mình nhớ anh ta còn có chứng bệnh sạch sẽ,còn cả bệnh dị ứng phấn hoa, bây giờ lại còn bệnh dị ứng lông mèo, anh ta sao sống được đến bây giờ nhỉ?”

Diệp Tinh Vũ xoa xoa đầu nghĩ một lát, “ Nói cũng đúng, hì hì.”

Hai người cười phá lên.

Tô Niên Niên lại bón thức ăn cho Đoàn Đoàn, dưới sự dẫn dắt của Diệp Tinh Vũ còn vuốt ve Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng không có thái độ ghét bỏ gì cô.

Hai con mèo con một con là màu trắng thuần, một con màu trắng, chân và đuôi là màu vàng. Tô Niên Niên chọn con thứ hai, Diệp Tinh Vũ dỗ dành Đoàn Đoàn, cho con mèo nhỏ vào chiếc hộp đưa cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên như vớ được vàng, cẩn thận dè dặt ôm chiếc hộp đi ra ngoài.

Ngoài phòng khách.

Diệp Thanh Nhã đang tán dóc với Cố Tử Thần, đa phần đều là cô hỏi Cố Tử Thần đáp, gần như hỏi năm câu thì Cố Tử Thần mới trả lời cô một câu. Diệp Thanh Nhã cũng không để ý, ngược lại lại càng trêu chọc Cố Tử Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.