Thời gian tan học. 
Mặt mày tiều tụy,Nam Cung Thu Thủy xông vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Vương NinhHinh, cắn răng nhẫn nhịn, Một tiếng trống vang lên, liền quỳ xuống trước mặt VươngNinh Hinh. 
Hành động đột ngộtcủa cô làm cho ai nấy nhất thời đều kinh ngạc, các học sinh không tự giác vậyquanh xem náo nhiệt. 
“Chị!” Nam Cung ThuNguyệt vội vàng chạy đến đỡ cô dậy. 
Vương Ninh Hinh khóhiểu, không biết sao cô lại làm vậy? 
Nam Cung Thu Thủyđược ăn cả ngã về không, gạt tay em gái ra, thần thái thập phần hèn mọn, lạikhóc lóc cầu xin sự thương xót của cô: “Thực xin lỗi, Vương Ninh Hinh, ta biếtmình không đúng, nhưng ta không có biện pháp để thay đổi chính mình, ta thật sựrất yêu Nghiêu, hơn nữa…” Cô vỗ nhẹ vào bụng, nghẹn ngào cầu xin: “Hiện tại tađã có cốt nhục của anh, nếu anh không cần ta, ta chỉ còn đường chết, van cầungươi, Vương Ninh Hinh, ta biết ta đưa ra yêu cầu như vậy thực sự ích kỷ, nhưnghiện tại chỉ có ngươi mới có khả năng cứu mạng của ta và con ta, cầu xin ngươigiúp ta, tặng Nghiêu cho ta, cầu xin ngươi!” 
Vương Ninh Hinh vốnkhông biết Nam Cung Thu Thủy đang làm gì, đến bây giờ mới hiểu. Mà không chỉ côhiểu, ngay cả bạn học xung quanh cũng đều ngộ ra, có người đồng tình với VươngNinh Hinh, có người lại vui sướng khi người khác gặp họa. Tóm lại, mọi người đềubắt đầu bàn tán… 
“Cái gì mà thôi,sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!” 
“Y, sao ngươi có thểnói như vậy? Không đồng tình sao?” 
“Đồng tình cái rắm!” 
Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-dai-ca/120074/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.