Chương trước
Chương sau
Dùng qua bữa cơm ĐoạnChi đặc biệt chế biến, Diêm Tính Nghiêu liền lấy danh nghĩa là chủ nhà, dẫnVương Ninh Hinh tới xem hoa mộc ở hậu viên.
Nhưng vừa đi vàosân, anh lại không giữ lời hứa, ngược lại hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằmchằm vào cô, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thể đoán ra anh đang nghĩgì, khóe môi cong lên, bộ dạng cười cười đùa cợt.
Thấy anh chăm chúnhìn mình, Vương Ninh Hinh không tự chủ được, khuôn mặt bất giác đỏ lên, tâmtình cũng từ chột dạ, bất an, chuyển sang tức giận, cuối cùng bất chấp lễ nghi,trợn mắt sắng giọng nói: “Anh không cần phải giả bộ cười? Trước tiên nói cho rõràng, hôm nay là Đoạn Chi mời em, đến thưởng thức tài nghệ của bạn ấy, trước đócũng không biết nơi này là nhà anh, cho nên…”
Anh nhướng mày. “Ýcủa em là, nếu sớm biết rằng đây là nhà của anh, đánh chết cũng không muốn bướcvào?”
Đương nhiên! Tí nữathì cô thốt ra câu này, may mà cô thấy sắc mặt anh không tốt nên lại nuốt vàotrong lòng, chỉnh lại khẩu khí rồi nói: “Không phải em có ý như thế, chỉ có điều…nơi này không phải chốn công cộng, nếu không phải được mời, làm sao em dám đếnquấy rầy.”
Cằm anh khẽ nânglên, ngạo nghễ nhìn cô, bộ dạng khinh thị. “Vậy nếu được mời, thì em sẽ đến?”
Cô đang nóng giận,lập tức nói: “Đương nhiên, đừng xem thường người khác, nhà anh cũng không phảilà đầm rồng hang hổ, vì cái gì mà không dám tới?” Nói xong câu này, cô hậnkhông thể cắn đầu lưỡi, trời ơi! Cô nói thế này, không phải là tự rước phiềntoái à?
Nhìn thấy bộ dạng củacô lúc này, ánh mắt lướt qua một tia ảm đạm, lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:“Sao vậy, hối hận?”
“Nói bậy, em… emsao phải hối hận?” Cô cắn cắn môi dưới, mạnh miệng nói, dù cho tâm tư bị đoántrúng nhưng cô nhất quyết không nhận.
“Dám thề không?”
Cô cắn cắn làn môihồng kiều diễm như cánh hoa, hành động này làm anh thất thần, bất giác nhìnkhuôn mặt nhỏ xinh của cô không nỡ rời.
Nhưng cô không pháthiện ra, buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, ngẩng đầu nói: “Thề thì thề! Em……”
Cánh tay trắng nõnkhẽ nâng lên, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa Mân Côi khẽ mấp máy như đang dụ hoặcanh.
Đáy lòng Diêm TínhNghiêu rên rỉ một tiếng, cô làm vậy sao anh có thể chịu được? Anh tự nhận mìnhkhông phải là Liễu Hạ Huệ, chưa bao giờ là, cho nên anh vội thực hiện ước muốnđã lâu của mình, cúi đầu nuốt hết những tiếng lẩm bẩm từ cái miệng nhỏ nhắn đó.
Đầu lưỡi của anh chậmrãi lướt qua môi cô, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập vào miệng cô, làm cho đầu lưỡi củacả hai triền miên giao nhau, vui đùa thỏa thích.
Thật ngọt a! So vớimật hoa còn ngọt ngào hơn, ấm áp hơn, anh mải mê suy nghĩ, lẽ ra nên làm từ sớmhơn.
Vương Ninh Hinh hôhấp khó khăn, đầu óc quay cuồng, cô bị anh ôm trong lòng, bất lực phản kháng lại,nhưng chẳng có tác dụng gì.
Một ý nghĩ lướt quatrong đầu, rốt cuộc anh cũng không thể áp chế được nhiệt hỏa bừng bừng tronglòng, nhất thời từ ôn nhu chuyển sang cuồng nhiệt nóng bỏng.
Hô hấp càng lúccàng khó khăn, anh hôn cũng càng lúc càng cuồng dã. Anh đem đôi tay tham lam đặtlên eo cô, hung hăng dùng sức kéo cô áp sát anh, đem khát khao của chính mình từtrước tới nay đắm chì trong bể dục vọng.
Ấm áp, ẩm ướt, ánhmắt Vương Ninh Hinh mê muội, bất tri bất giác hô hấp của cô càng thêm hỗn loạn.
Vương Ninh Hinhngây dại trong phút chốc, mặc anh hấp thu mật ngọt trong miệng mình cũng khôngphản kháng lại, dù chỉ là yếu ớt.
Thế nhưng Diêm TínhNghiêu dường như vẫn thấy chưa đủ, dùng sức nâng thân hình xinh đẹp lên, anhvòng tay ôm sau đầu cô, bộ dáng tham lam giống như lữ giả bị cơn khát hành hạ ởsa mạc, hận không thể đem cô ăn sạch.
Đôi môi của cô runrẩy bên dưới anh, mềm mại mà ngọt ngào, dường như làm cho Diêm Tính Nghiêu trởnên cuồng bạo, muốn đem cô tiến nhập cơ thể anh. Nhưng anh không dám thúc ép cômà chỉ từ từ chiếm lấy môi cô, thăm dò từng ngóc ngách. Vòng ôm của anh càngngày càng siết chặt như muốn hoàn toàn chiếm lấy cô.
Anh ôm chặt côtrong ngực, trong lòng nghĩ, đơn giản là ôm cô thôi, chỉ hôn cô đã khiến tráitim anh không thể chịu nổi. Chưa bao giờ anh trải qua cảm giác này, cô đúng làtiểu yêu tinh mê hoặc người, vẻ đẹp của cô cũng làm lay động người khác.
Hương thơm tươi máttrên người cô làm anh mê luyến không thôi, anh đã qua lại với biết bao cô gái,chưa từng có một người nào có thể làm anh mê say như thế. Anh càng dùng sức hútlấy cô, dường như anh chờ đợi ngày này đã lâu.
Vương Ninh Hinh thấtthần, thấy hơi thở của anh tràn ngập dục vọng, lý trí bỗng quay về với cô. Cô bắtđầu giãy giụa, cố gắng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Nụ hôn của anh vừanguy hiểm vừa hấp dẫn, làm cô cảm thấy hoảng hốt, bất an.
Nhưng cô càng giãygiụa càng khơi dậy dục vọng của Diêm Tính Nghiêu, chưa từng có cô gái nào khôngmuốn anh ôm ấp, mà cô bé này, ngay từ đầu đã không thèm nhìn anh, thật sự khiếnanh buồn bực.
Không ngừng lại,ngược lại còn hôn cô mãnh liệt hơn, tựa hồ muốn dùng dục vọng của mình để chinhphục cô.
Dù muốn chinh phụccô, nhưng hiện tại ngược lại giống như anh đang tra tấn chính mình, thanh âmrên rỉ, cố nén dục vọng làm cho anh toàn thân bắt đầu trướng đau. Không ngừngthở dốc, mà lúc này khuôn mặt cô cũng ửng hồng, đầu lưỡi dây linh hoạt dây dưa,cô cũng bắt đầu thở gấp.
Cho đến khi hai ngườiđều không thể thở nổi nữa, Diêm Tính Nghiêu mới rời khỏi đôi môi anh đào, màlúc này cô mới mở mắt ra, nhìn anh chăm chú, thần trí dần trở nên rõ ràng…
Nhìn cánh môi sưngđỏ, anh cười tà mị nói: “Còn muốn thề không?” Anh vừa hỏi, tay vừa khẽ lướt quađôi môi của cô như đang tìm kiếm.
Cô hoảng sợ.“Không… không… !” Cô hai mắt mở to, kinh ngạc đẩy bản tay thăm dò của anh ra, bởivì sự đụng chạm này làm cô toàn thân run rẩy.
Nhưng mà, tay anhcũng không vì thế mà rời đi, ngược lại còn tấn công mạnh mẽ hơn, ngấu nghiếnnhai đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi tham lam không ngừng mút lấy mật ngọt trong miệngcô.
Vừa sâu sắc vừa nhẹnhàng, nhiệt tình của anh truyền tới làm cô nhất thời rơi vào mê võng; mà bàntay to của anh lại vuốt mái tóc cô thật ôn nhu, hai cảm giác này xung kích vớinhau, làm cho cô ý loạn tình mê…
Lúc này, một chiếcxe đen bóng thuộc loại cao cấp đang đến gần.
“Dừng xe!” một giọngnói đầy uy quyền vang lên, kêu xe dừng lại
Diêm lão phu nhânnhìn thấy hình ảnh ngoải cửa xe, đôi mắt sáng lên lợi hại.
Tuy rằng bà khôngquản quan hệ xã giao hàng ngày của tôn tử, nhưng Diêm Tính Nghiêu là người thừakế duy nhất, nên tổng hội cũng cử người giám sát nhất cử nhất động của anh rồibáo cáo cho bà. Vài lần như vậy, bà cũng hiểu tôn tử của mình là người phóng đãng,thấy người khác phái thì như bướm nhìn thấy hoa, ong tìm thấy mật. Dù tuổi cònnhỏ, thế nhưng kinh nghiệm về cô gái lại cực kỳ phong phú. Bà cũng hiểu, anh vớicô gái chỉ là ham thích nhất thời, chưa bao giờ thật lòng cả.
Kha… tuy rằng bọn họcũng không gọi là thân quen, nhưng lão phu nhân vẫn thấy tôn tử của mình dườngnhư mới chỉ bước đầu học yêu.
Ba một tiếng, thanhâm truyền đến, Diêm lão phu nhân hơi sửng sốt, giờ mới có tám giờ, đèn điện chiếuxuống, một màn trước mắt hiện lên rõ rệt, như đang xem một vở kịch vậy. Tôn tửcủa bà luôn nổi tiếng với người khác phái, nhưng giờ lại chịu thất bại, tán tỉnhkhông thành công, lại còn bị cô bé kia tát cho một cái, thử hỏi sao bà không cảkinh!
Lòng tự trọng củacô bé kia có vẻ rất mãnh liệt, vậy mà tôn tử của bà tính tình vốn khó chịu, chẳngnhững không phản kích, ngược lại còn hấp tấp đuổi theo người ta. Ánh mắt xoẹtqua một tia kỳ quái, lão phu nhân suy nghĩ sâu xa, Nghiêu nhi bị theo đuổi nhiềurồi, nên giờ ngược lại, tới lượt nó theo người ta.
“Hinh nhi!” DiêmTính Nghiêu vội vàng đuổi theo giai nhân đang nổi giận đùng đùng, kéo lấy cánhtay của cô lập tức lôi lại, Vương Ninh Hinh nhất thời trở lại trong lòng anh.“Có chuyện gì thì nói rõ ràng, không phải mỗi lần bất mãn trong lòng đều xoayngười chạy đi chứ. Em cho anh là cái gì?”
“Là cái gì ư? Anhlà đại sắc lang, còn có mặt mũi để hỏi à? Lại còn ức hiếp em?” Vương Ninh Hinhkhuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ đỏ bừng, bị kiềm chế, đến giãy giụa cũng không được,cô tức giận lấy tay đánh vào ngực anh. “Đáng giận, anh có nhiều bạn gái như vậy,muốn hôn sao không đi tìm bọn họ? Em dù sao cũng không phải bạn gái của anh,anh… anh sao có thể… anh coi em là gì!” Càng nghĩ càng giận, đánh cũng càngnhanh, đánh đến toàn thân rung động.
“Dừng tay, Hinhnhi, đừng đánh nữa!” Nói về võ học, Diêm Tính Nghiêu có thể gọi là cao thủ, côđánh căn bản không thấy đau nửa điểm, coi như là cô giúp anh mát xa, nhưng xembộ dáng kích động của cô, sợ chọc tức cô, anh vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ békia. “Em làm vậy thì chỉ khiến chính mình bị thương thôi.” Nhìn hai bàn tay trắngnõn của cô đều đỏ ửng.
“Buông ra, không cầnanh quan tâm.” Cô điên cuồng muốn thoát khỏi tay anh.
“Hinh nhi!” Anhquát lên một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tay. “Hôn đã hôn rồi, lại khôngthể thu hồi! Đều là chuyện đã làm rồi, em còn muốn thế nào nữa, hiện tại cónóng giận cũng chẳng thay đổi được gì.”
Vương Ninh Hinh dừnglại một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, òa khóc một tiếng, nước mắt giống nhưnước sông tràn đê, chảy thành hàng dài. “Ngu ngốc, sao lại có thể hôn em như vậy?Em không đắc tội với anh, sao có thể ức hiếp người khác như vậy?”
“Anh… anh không phải…”Anh thật là khó nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng, anh thở dàiôm lấy cô, ngồi trên ghế đá ở hoa viên, ôm cô đặt cố định trên đùi, không chocô giãy, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ. “Anh hôn em đâu phải vì trừngphạt em, em không hiểu được à? Có trời mới biết là anh muốn em nhiều đến thếnào, nghĩ đến lòng anh lại thấy đau.” Anh tầm mắt gắt gao nhìn cô, ánh mắt thốngkhổ lại sâu sắc, chua sót nói: “Mỗi khi em dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, emcó biết lòng tự trọng của anh bị đả kích nhiều đến thế nào không? Mà nói cho embiết, nguyên nhân em ghét anh vì anh chán ghét em, điều này quả thật là oan uổng!Anh thích em còn không kịp, sao có thể chán ghét cho được? Nếu ánh mắt có chúthung tợn, cũng chỉ là vì muốn che dấu khát vọng với em, cũng không phải coi emlà quái vật, hãy tin anh, em thật sự hiểu lầm rồi.”
“Anh… anh thích…”Anh thình lình nói ra điều này, khiến Vương Ninh Hinh nhất thời choáng váng,ngơ ngác ngồi trên đùi anh mà quên cả giãy giụa. Sao lại có khả năng này? Cô trợnmắt lên, lại bị nước trong suốt làm lóa mắt, khiếp sợ nhìn anh.
“Đúng vậy!” nói ratình cảm đã lâu trong lòng, Diêm Tính Nghiêu tâm tình thật sảng khoái, thoảimái vô cùng. Còn biểu tình sợ ngây người của cô, lọt vào mắt anh, cũng thậtđáng yêu, làm tâm anh chấn động. Ôm chặt lấy thân hình mềm mại, mặt đặt ở bờvai của cô khẽ cọ xát, ngửi thấy hương thơm mê người, làm anh lưu luyến khôngthôi.
“Anh biết em còn hiểulầm nhiều chuyện, vốn đang đau đầu nên dùng phương pháp gì để em có thể hiểu đượctâm ý của anh, có điều… hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, vậy thì… từ hôm naytrở đi, em chính là bạn gái của anh. Sau này anh sẽ đối với em thật tốt, cũngkhông dùng tạo áp lực với em, sau này không cần phải lo lắng anh sẽ dùng ánh mắthung tợn nhìn em nữa.” Anh phảng phất đã muốn Vương Ninh Hinh ngoan ngoãn thànhbạn gái anh.
Nhìn anh nói thoảimái như vậy, Vương Ninh Hinh lại giống như đang hồn phách phi tận trời xanh. Bạngái anh?! Hoảng hốt hồi lâu, cô lắc lắc đầu, cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Không cần, emkhông cần làm bạn gái anh!” Nói giỡn, cô còn muốn sống lâu hơn nữa! Cho dù côkhông biết thế sự, nhưng cũng biết “Bạn gái” Diêm Tính Nghiêu là vị trí có tínhnguy hiểm rất cao.
“Em nói cái gì?”Anh trừng mắt nhìn cô, “mưa gió sắp đến” biểu tình tràn ngập uy hiếp. “Có giỏinói lại lần nữa!”
“Lặp lại lần nữacũng được thôi, em không cần làm bạn gái của anh!” Cô không sợ chết lặp lại, nhảyxuống đùi anh, cùng anh mặt đối mặt. “Tưởng gia nhập đội cận vệ của Diêm TínhNghiêu là hay à, còn kém xa. Em tự nhận cá tính điềm đạm, không muốn cùng ngườita tranh đoạt; Em còn muốn sống những ngày nhàn nhã, cho nên… cảm tạ!” “Đội cậnvệ” của Diêm đại ca, cạnh tranh kịch liệt, vừa nghe đã rợn cả người, cô tự nhậnkhông có năng lực giao du với kẻ xấu, cũng chẳng có hứng thú với cái kia.
Diêm Tính Nghiêu bạngái nhiều, tạo thành quân đội còn dư sức, hơn nữa cô còn từng tận mắt thấy anhcùng anh bạn gái đang thân thiết, thiếu chút nữa hại cô gặp ác mộng.
“Anh lặp lại lần nữa,bạn gái anh chỉ muốn một mình em, làm sao mà đến nỗi đội cận vệ, mặc kệ đó làthứ rác rưởi gì! Chuyện này đã nói rồi, thứ hai khi đến trường, anh sẽ thôngbáo cho mọi người đều biết, trước hết là thế đã, anh tin là không ai dám mạo hiểmcả tính mạng mà khinh dễ em.” Nói xong, anh xoay người trở về, nhiều lời chỉ vôích, một thời gian, cô sẽ hiểu được: “Bạn gái” dùng để phát tiết và “Bạn gái” đểcùng yêu thương là bất đồng.
Từ hôm nay cho đếnkhi rời bỏ chức lão đại, sau này có thời gian anh sẽ sửa lại quan niệm cho cô.Đến giờ thấm mệt rồi, anh hiện tại chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi.
Cái gì? Cô ngẩn người.“Đứng lại, Diêm Tính Nghiêu! Anh… anh phải nói cho rõ ràng, đứng lại! Anh rốtcuộc…” Vương Ninh Hinh dậm chân đuổi theo. Thông cáo cho mọi người biết?! Đáylòng cô đột nhiên nổi lên từng trận hàn ý, nhịn không được lạnh run, anh khôngthể làm như thế a: “Uy, Em đang nói chuyện, anh rốt cuộc có nghe hay không?Diêm…” Thanh âm thanh thúy đuổi theo Diêm Tính Nghiêu, xông vào Diêm gia đến tậnđại sảnh.
Diêm Tính Nghiêukhông để ý tới Vương Ninh Hinh đuổi theo ở sau lưng, ngồi đối diện trong đại sảnhlà Diêm lão phu nhân, anh gật gật đầu, xem như chào hỏi, gọi quản gia đang đứngnghiêm ở một bên nói: “Thím Vương, lập tức mang ít điểm tâm và nước trái câylên phòng ta.” Chân cũng không ngừng bước, thản nhiên tự đắc đi về phòng anh ởtrên lầu.
Vương Ninh Hinhđáng thương suýt chết khiếp, căn bản không nhìn thấy những người khác trong đạisảnh, càng không phát hiện chính mình là cái bia chú ý của mọi người, trong mắtchỉ có bóng dáng trước mắt. “Uy, em không cần làm bạn gái của anh… anh không thểhãm hại em như vậy, em… thật sự…”
******
Vương Ninh Hinh nhưthường lệ bước vào lớp học, phòng học đang như cái chợ nhất thời yên tĩnh,không khí quỷ dị này làm cô thật thấy kỳ quái, cô liếc mắt quét một cái qua mọingười, chỉ thấy tất thảy đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn lại cô, đạikhái coi bộ có chuyện không tốt lành gì rồi chăng? Đợi năm giây, Vương NinhHinh không thấy phản ứng gì, cũng không cho là lạ nữa, nhún vai trở về chỗ ngồicủa cô.
Dù sao nhất định sẽcó người nói cho cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi!
Quả nhiên lập tứccó người thiếu kiên nhẫn, khẩn cấp phát động công kích…
“Ế, nhìn xem là aiđến này? Vị này không là đứa bé được nuôi dưỡng tốt Vương Ninh Hinh Vương đạitiểu thư sao?” Nam Cung Thu Nguyệt bỏ những người bạn bên cạnh, đi đến trước mặtVương Ninh Hinh, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ và khinh thường, thanh âm khinh miệtsắc nhọn chói tai.
“Nam Cung bạn bị cảmsao? Thanh âm là lạ…” Vương Ninh Hinh vừa nói vừa lấy sách giáo khoa ra ngoài,cô đương nhiên nghe được ý định khiêu khích của cô, cũng không muốn cùng các côđấu khẩu, bởi vì sẽ mất phong phạm của thục nữ.
“Cô…” Nam Cung ThuNguyệt biến sắc, lập tức cười lạnh nói: “Không sai, đọc nhiều sách quả nhiên cóđiểm ưu việt, ngay cả mắng chửi người trong lời nói cũng uyển chuyển dễ nghenhư vậy. Hừ! Chính những người có bề ngoài nhã nhặn, lại luôn nói lời dễ nghe,mới đúng là thứ hoàn toàn không biết ngượng.”
“Nam Cung Thu Nguyệt,bạn đừng quá đáng!” Có người nghe không nổi nữa.
“Tôi làm càn? Cô tacùng với các nam sinh khác không làm càn sao?” Trừng mắt liếc một cái, cô cườinhạo nói: “Sao vậy, tôi mắng Vương Ninh Hinh, cậu đau lòng sao? Đừng si tâm vọngtưởng, người ta đã có hộ hoa sứ giả[1], dù không có ai cũng không đến phiênDương Quốc Thư cậu.”
“Cô…” Dương QuốcThư so ra kém phần chanh chua, vừa thẹn lại vừa phẫn nộ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Cô mới là cóc ghẻmuốn ăn thịt thiên nga, suy nghĩ trong lòng cô mọi người ai mà chẳng rõ.” DươngQuốc Thư bất quả chỉ là ái mộ, lập tức đã có người khác lên tiếng. “Cô cho làDiêm Tính Nghiêu sau khi chia tay với chị ngươi Nam Cung Thu Thủy, sẽ tìm côlàm bạn gái sao? Đừng mộng tưởng, anh ta chia tay với chị cô đã là chuyện támtrăm năm trước rồi, người ta cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu bạn gái, DiêmTính Nghiêu nếu thích thì đã sớm tìm cô rồi, sẽ không để cô phải đau khổ, cho tớibây giờ cũng không có tin tức gì.”
“Cậu,,cậu nói bậy,tôi không có…” Mặt Nam Cung Thu Nguyệt đỏ lên.
“Không có?” Côkhinh thường nói: “Vừa rồi cô mắng bạn trai Vương Ninh Hinh là đồng học, cô cóthể nói rõ một chút, đồng học này là ám chỉ ai?”
“Cậu quản tôi sao,cậu là cái gì? Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu!” Rõ ràng là, cô đánh chếtcũng không chịu thừa nhận.
Lớp học chia thànhhai phái, nhất thời toán loạn cả lên, so với chợ buổi sáng còn náo nhiệt hơn.
Mà Vương Ninh Hinh ởmột bên làm người thừa, đã sớm tức chết rồi.
Diêm Tính Nghiêu chếttiệt, đều là anh làm hại, anh tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt cô!
[1] Hộ hoa sứ giả:tương đương với người bảo vệ, cái này cô nào chơi game onl sẽ thấy^^
Lãnh ngạo VươngNinh Hinh vs Nhanh nhẹn dũng mãnh Diêm Tính Nghiêu?! Đột ngột mà đối lập kỳ lạ,tin tức này lập tức hừng hực khí thế, sôi trào lên ở “Hoa Uyển học viên”…
Tiết tự học đã bắtđầu, đối mặt với đám người như thủy triều vọt tới, Vương Ninh Hinh quyết định“Lấy bất biến ứng vạn biến” để ứng phó với dòng người đổ ra từ bốn phương támhướng này, ẩn giấu các loại ánh mắt đầy hàm ý, căn cứ vào tôn chỉ “Lời đồn chỉlà giả”, mặc kệ người khác tò mò như thế nào, cô cũng không thèm liếc mắt mộtcái, càng đừng nói đến trả lời.
Nhưng cô cái gìcũng không nói, chẳng những không tiêu giảm sự quan tâm của mọi người, ngược lạicàng gợi lên sự hiếu kỳ của bọn họ.
Có khả năng sao? Lạnhlùng, được nuôi dưỡng nề nếp từ bé lại có thể cùng với đại ca?
Nghi vấn này đều hiệnrõ trên mặt mỗi người, nhưng lấy Nam Cung Thu Nguyệt làm gương, tuy rằng mọingười đều muốn biết rốt cuộc tin tức có phải là thật hay chỉ là có người đùadai, mà không ai dám mở miệng hỏi.
Không biết DiêmTính Nghiêu kia lại tung tin đồn này, tốc độ lan truyền thì cực nhanh, ngay cảcác thầy giáo cũng đều biết. Hoàn hảo! Vương Ninh Hinh vụng trộm thè lưỡi, thânlà thầy giáo luôn luôn dạy học trò phải tu dưỡng, rõ ràng là tò mò chết khiếp,cũng chỉ dùng ánh mắt dò xét trộm ngắm cô, không có ai thật sự nói ra, có điềunhững việc này cũng khiến cô ảo não rồi.
Cuối cùng cũng xongchương thứ bảy! Vương Ninh Hinh mệt mỏi nhắm mắt lại, không để ý tới lớp học bấtthình lình yên lặng, hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào là “Ngànnhân sở chỉ, vô bệnh mà tử”[1], cái này hoàn toàn phải cảm tạ cái tên đáng giậnDiêm Tính Nghiêu, cô cắn răng thầm hận.
“Mệt mỏi sao?” Mộtgiọng trầm thấp dễ nghe, tiếng nói giấu không được ý cười vang lên bên tai cô.
Vương Ninh Hinh giốngnhư bị châm đâm, đột nhiên mở mắt ra trừng nhìn anh, cắn răng, thấp giọng nói:“Anh còn dám tới đây?”
“Vì sao lại khôngdám?” Anh không sợ chê cười, nhìn cô lộ ra nụ cười gian tà, không chút nào đểý… không, phải nói rất đắc ý, hai người giờ đã thành tiêu điểm chú ý của mọingười. Thuận tay giúp cô thu thập đồ đạc, anh cúi người nói nhưng cố ý để mọingười nghe thấy: “Chờ đến giờ tan học để đến đón người yêu thì có gì khôngđúng?”
Lời vừa ra khỏi miệng,lập tức có mấy tiếng hét chói tai vang lên. Sự thật như thế nào, giờ không cầnnói cũng biết. Diêm Tính Nghiêu đã đạt được mục đích của anh, hiện tại VươngNinh Hinh dù có nhảy vào Thái Bình Dương cũng rửa không sạch.
“Anh…” Vương NinhHinh nhảy dựng lên định che lại cái mồm quạ đen của anh, nhưng rồi lại rơi vàovòng tay của anh.
“Nhìn em mệt như thế,đại khái cũng không có tinh thần học bài, không bằng hôm nay nghỉ trước giờ tanhọc.”
Diêm Tính Nghiêutay trái nắm túi sách của cô, tay phải ôm lấy thắt lưng tinh tế, mềm nhẹ nhưngkhông có lực đạo phản kháng nào, đem cô ra khỏi phòng học. Bộ dạng ôn nhu vàchăm sóc chu đáo của anh, làm cho trong phòng học ai nhìn thấy đều hâm mộ cùngghen tị, hận không thể thay thế cô.
Nhưng thân là nhânvật chính, Vương Ninh Hinh lại không có cảm xúc như vậy.
“Anh rốt cuộc muốnnhư thế nào?” nhìn anh bá đạo, trong lòng bất mãn, nhưng cô biết phản kháng anhcũng vô dụng, chỉ biết kiềm chế lại tức giận.
“Chúng ta đi ngắmbiển!”
Ở trước mắt bao người,hai người công khai thân mật.
[1] Ngàn nhân sở chỉ,vô bệnh mà tử: lòng tò mò có thể giết chết người
Tiếng xe máy dừng lại,Diêm Tính Nghiêu ôn nhu ôm Vương Ninh Hinh xuống, cởi nón bảo hộ giùm cô, sắc mặtlúc này có chút tái nhợt.
Đây là lần đầu tiênVương Ninh Hinh ngồi xe máy, cảm giác cũng thật kích thích, nhưng tốc độ nhưgió bão lại khiến cô hoảng sợ.
Tóc đen trơn bóng uốnthành từng lọn, dường như phụ trợ thêm cho làn da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏnhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong sáng, ngày thường chỉ cảm thấy xinh đẹpthanh xuân, nhưng lúc này lại đối lập lại với anh, lại làm cho người ta càng cảmnhận được sự mảnh mai của cô.
Diêm Tính Nghiêu đẩycô ra, những sợi tóc quăn tinh tế vương trên khuôn mặt, lo lắng nhìn chằm chằmdung nhan trắng như tuyết nói: “Hinh nhi, em có khỏe không?” Anh thầm nghĩ, muốnchia sẻ cùng cô cảm giác tốc độ, lại quên người được chiều chuộng như cô khôngcó khả năng thích ứng.
Diêm Tính Nghiêumãnh liệt, anh bá đạo và cường ngạnh, làm cho cô tức giận, làm cho cô bất đắcdĩ, nhưng cô còn có thể duy trì lý trí. Nhưng đối mặt với sự ôn nhu của anh, côlại không có biện pháp, ngược lại còn cảm thấy hoảng sợ.
Không quen nhìn thấyanh ôn nhu, dựa vào cánh tay anh, quay đầu nhìn về phía biển, hít một hơi thậtsâu, bờ biển mang chút hương vị tươi mát đặc trưng lập tức tràn ngập toàn bộsuy nghĩ trong lòng, mới vừa rồi còn không khoẻ, tất cả đã tiêu tán không còn.
“À, chỉ là có hơi lạnhmà thôi, không việc gì nữa.”
Cuối tháng mười ở Bắchải, cát bụi làm nước không được xanh như thường lệ, từ đông bắc cuồng phong cuồncuộn nổi lên như núi, mãnh liệt tấn công về phía hai người. Trước khí thế này,Vương Ninh Hinh không tự giác tiến vào vòng tay của Diêm Tính Nghiêu thêm mộtchút nữa.
Biển nào cũng cónét hấp dẫn của nó, cho dù là đau buồn sầu não cũng có thể làm thành thơ. VươngNinh Hinh tránh ánh mắt của anh, đi đến phía trước, đón gió mở rộng hai cánhtay, nhắm mắt lại nghênh đón gió lớn, đứng trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoáicảm phiêu nhiên thành tiên.
“Oa!”
“Cẩn thận!” DiêmTính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém mộtchút nữa, bạn gái bé nhỏ của anh thực sự sẽ thành “tiên”!
Anh sợ tới mức chếtkhiếp, cô thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách,liền nói: “Này…” Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên hình dungcảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.
“Này, nguy hiểm lắmđó!” Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu cô.
“Đau quá!” Cô ôm đầuoa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn anh. “Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?”
“Ngay cả tính mạngmà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, anh địnhgõ cô một cái nữa.
“Ai, đừng, đừng, emkhông dám!” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ cómột cục u xuất hiện.
Diêm Tính Nghiêu dựavào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm cô đến trước ngực, tay kia khẽ đặtlên đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ácuy hiếp nói: “Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thếnào!”
“Anh… anh tránh ra,em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh.” Cô hờn giận sẵnggiọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ,ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng vớianh.
Vì sự an toàn củatính mạng, lần này cô nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.
“Em lại nói bậy gìđó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anhcũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?” Diêm Tính Nghiêu trừngmắt cô.
“Anh…” Cô bực mình,nói không ra lời.
“Em ngoan ngoãnnghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt.” Anh hôn lên đôi má ửng hồng củacô, trấn an nói. Anh đương nhiên biết nỗi bất bình của cô, lại không muốn sửa đổiquyết định.
Cái gì mà tốt?Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chếkhông biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là “tôn trọng”,cô biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốnnhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó anh sẽbiết .
“Hôm nay anh đưa emđến đây, rốt cuộc để làm gì?”
“Giải sầu a, khôngthì còn có thể là chuyện gì nữa!” Nhìn cô do căm giận bất bình mà bộ dáng càngthêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ômcô thật chặt trong lòng.
Cô thiếu chút thìkhông thở nổi nữa. “Làm…” cô mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
“Mỗi lần tâm tìnhkhông tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâmtình sẽ rất nhanh dịu trở lại.” Anh tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuốngthầm thì bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra.
“Loại người bá đạomà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằngnguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù saocũng cảm ơn ý tốt này.” Cô mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực anh, tuy rằng cômiệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm anhvui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh độtnhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, cô sao lại quênthân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
“Em ốm sao?” Anhcũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảmthấy khuôn mặt cô hồng hồng đáng yêu, anh đặt tay lên trán cô, đột nhiên kêuto: “Em sốt rồi!”
Khó trách cô độtnhiên lại trở nên nhu thuận.
“Chắc vậy.” Đầu côcó nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Thì ra đau đầu là dobệnh, không phải là do anh đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm anh. “Em không chịuđược gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi.”
“Đáng chết! Đầu emchỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?” Anh lậptức ôm cô lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho cô, kéo hai tay áo qua cột chặtvào phần eo của mình. Cô hiện tại cả người không chút sức lực nào, anh không muốntới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
“Em quên mất!” Tiếngnói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: “Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to vớiem.”
“Em…” Quên đi, hiệntại đi tìm bác sĩ là quan trọng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.