Dùng qua bữa cơm ĐoạnChi đặc biệt chế biến, Diêm Tính Nghiêu liền lấy danh nghĩa là chủ nhà, dẫnVương Ninh Hinh tới xem hoa mộc ở hậu viên.
Nhưng vừa đi vàosân, anh lại không giữ lời hứa, ngược lại hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằmchằm vào cô, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thể đoán ra anh đang nghĩgì, khóe môi cong lên, bộ dạng cười cười đùa cợt.
Thấy anh chăm chúnhìn mình, Vương Ninh Hinh không tự chủ được, khuôn mặt bất giác đỏ lên, tâmtình cũng từ chột dạ, bất an, chuyển sang tức giận, cuối cùng bất chấp lễ nghi,trợn mắt sắng giọng nói: “Anh không cần phải giả bộ cười? Trước tiên nói cho rõràng, hôm nay là Đoạn Chi mời em, đến thưởng thức tài nghệ của bạn ấy, trước đócũng không biết nơi này là nhà anh, cho nên…”
Anh nhướng mày. “Ýcủa em là, nếu sớm biết rằng đây là nhà của anh, đánh chết cũng không muốn bướcvào?”
Đương nhiên! Tí nữathì cô thốt ra câu này, may mà cô thấy sắc mặt anh không tốt nên lại nuốt vàotrong lòng, chỉnh lại khẩu khí rồi nói: “Không phải em có ý như thế, chỉ có điều…nơi này không phải chốn công cộng, nếu không phải được mời, làm sao em dám đếnquấy rầy.”
Cằm anh khẽ nânglên, ngạo nghễ nhìn cô, bộ dạng khinh thị. “Vậy nếu được mời, thì em sẽ đến?”
Cô đang nóng giận,lập tức nói: “Đương nhiên, đừng xem thường người khác, nhà anh cũng không phảilà đầm rồng hang hổ, vì cái gì mà không dám tới?” Nói xong câu này, cô hậnkhông thể cắn đầu lưỡi, trời ơi! Cô nói thế này, không phải là tự rước phiềntoái à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-dai-ca/120071/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.