Khi sống ưu nhàn tự tại thì người ta sẽ cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt mau.
Đã hai tuần lễ trôi qua, nhưng cảm giác như mới vừa về đến nhà. Ba vừa mới đồng ý cho cô gả cho Sở Phong, mẹ mới vừa dạy dỗ cô một chút, cô lại phải rời đi rồi.
Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp vali, trong tay cầm khăn quàng cổ mà mẹ tự tay thêu, màu nâu sẫm hơi phai màu, đó là món quà sinh nhật năm mười lăm tuổi của cô. Cô biết mùa này không cần dùng khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn đặt nó vào trong va li.
Cầu thang bằng gỗ ngoài cửa khách khách vang dội, cô biết là Sở Phong đã lên tới.
"Dĩnh Nhi, chuẩn bị xong chưa?"
Áo len cổ chữ V màu trắng cùng quần da màu đen, khó có khi nào thấy anh không mặc đồ tây trang. Chỉ là nhìn ngang nhìn dọc, trông anh giống như người xuất thân từ ngưu lang điếm (Ngưu lang điếm chính là một loại văn hóa chính thống, người phục vụ trong đó đều là nam, làm công tác bồi khách uống rượu. Không dùng cơ thể buôn bán, toàn bộ thu nhập đều được trích phần trăm từ tiền rượu. Phổ biến ở Nhật Bản),hơn nữa còn là người có giá trị cao nhất.
"Xong rồi." Lương Dĩnh Nhi lại tiện tay cầm thêm hai ba bộ quần áo, coi như là xong. "Sở Phong, em cảm thấy rất luyến tiếc." Cô có chút hối hận, không biết có nên lỡ hẹn hay không?
"Yên tâm đi! Chúng mình sau này sẽ trở về mà, đừng buồn rầu như vậy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-ac-ma/2498490/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.