Đêm càng về khuya càng thêm tĩnh mịch. Cổ Mộc Hàn rót ly rượu vang đi ra đứng dưới gốc cây hoa nhất chi mai, sương đêm lành lạnh hoà vào hương thơm ngào ngạt của hoa nhất chi mai khiến cho bầu không khí thơm mát lan tỏa khắp cả khoảng sân rộng, cô thích nhất là đứng uống rượu như thế này. Cái lạnh của đêm như thấm sâu vào từng lỗ chân lông khiến cho tâm trạng cô càng thêm phần sảng khoái hơn.
'Tiểu Hàn !'
Cổ Mộc Hàn không ngoáy đầu nhìn lại, cô chỉ khẽ hỏi Cố Yên Thành "anh đến Vân gia tìm em có việc gì đúng không ?"
'Không ! Anh chỉ lỡ đường nên xin ngủ nhờ lại Vân gia một đêm'.
- Anh ngủ sớm đi !
'Tiểu Hàn !'
- Anh có gì muốn nói với em sao ?
Cố Yên Thành bật cười "em nhạy cảm thật đấy, sao lại căng thẳng như vậy hả em ?"
- Yên Thành.
'Sao em ?'
- Anh có muốn uống một ly rượu vang không ?
'Anh không..bác sĩ không cho phép anh anh uống trong quá trình điều trị !'
- Chân anh có khởi sắc hơn không ?
'Có'
Cố Mộc Hàn thoáng buồn "Xin lỗi !"
Cô nói hai từ xin lỗi rất khẽ nhưng Cố Yên Thành vẫn có thể nghe thấy, anh khẽ cười.
'Tiểu Hàn, nếu như ngày ấy anh không bị tai nạn thì có lẽ chúng ta đã kết hôn rồi em nhỉ!'
Tay Cổ Mộc Hàn bất giác nắm chặt chiếc ly trong tay, cô mỉm cười "chuyện đã qua rồi, sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3615381/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.