//Thưa ông chủ, tiểu thư về!
Cổ Mộc Anh nhanh chân xuống phòng khách, thấy đúng là Cổ Mộc Hàn đang ung dung đi vào nhà.
‘Sao cái tên khốn Giang Trường Sinh bảo với ba là con đến đảo Bali?’
- Lẽ ra thì con đang trên đường đến Bali, nhưng nghe ba bảo con về nhà dùng cơm, con đã hủy chuyến bay để về nhà với ba.
Cổ Mộc Anh thoáng kinh ngạc nhưng rồi ông nhanh chóng điều hòa cảm xúc “con chịu về nhà thì tốt rồi!”
Cổ Mộc Hàn ngồi xuống ghế sofa và đưa mắt nhìn quanh, nơi này cô đã từng lớn lên…có rất nhiều ký ức tuổi thơ ở đây, trong ký ức ấy mẹ cô chiếm lấy phần lớn…từ nhỏ ba cô đã ít khi gần gũi với cô, cô chỉ quanh quẩn bên mẹ, bám lấy mẹ. Đến khi mẹ cô qua đời thì cô trở thành một người cô đơn, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
‘Con sao vậy Tiểu Hàn?’
- Dạ, con thấy hơi đau đầu ba ạ!
‘Cần khám bác sĩ không, để ba đưa con đi khám?’
- Dạ không cần đâu ba, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe thôi ạ.
‘Gần đây con rất vất vả có đúng không? Ba thấy con gầy đi rất nhiều!’
Tim Cổ Mộc Hàn chợt lắng đọng, cô không biết những lời nói kia là xuất phát từ con tim của Cổ Mộc Anh hay là giả dối, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
‘Con sao vậy?’
- Con không sao!
‘Công việc của con gần đây thế nào rồi?’
- Dạ ổn ạ!
Cổ Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3545543/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.