Giữa căn phòng ẩm thấp nằm dưới lòng đất, khí lạnh bao trùm cả không gian. Cổ Mộc Hàn nằm co rúm người. Cô cười khổ “không ngờ mình cũng không khác gì loài chuột cho lắm!”
Cộp…
Cộp…
Tiếng giày gõ đều lên mặt sàn, từng bước đều đặn và vững chãi.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày, cô thừa biết người đến là ai. Căn phòng này ngoài ba của cô ra thì không còn ai khác có thể vào được, không ai biết được cái nơi gọi là bí mật này của ông ấy. Bản thân cô sống ở Cổ gia ngần ấy năm mà còn chưa biết đến sự tồn tại của căn phòng này…và rồi có lẽ là cô sẽ chỉ còn lại nắm xương khô trong một thời gian ngắn sắp tới, sức khỏe cô đang bắt đầu kém đi vì nơi này vừa lạnh vừa thiếu oxy.
- Khụ…khụ…
Cổ Mộc Anh dừng lại trước mặt Cổ Mộc Hàn, ông nhìn chằm chằm lên người cô. Tuy căn phòng này rất tăm tối nhưng ông vẫn cảm nhận được sắc mặt cô đang nhợt nhạt.
- Cổ Mộc Anh, ông lại muốn gì đây?
‘Cổ Mộc Anh? Con dám gọi thẳng tên ta?’
- Vậy tôi nên gọi ông là gì? Ông chủ Cổ có được không?
Cổ Mộc Anh nhíu chặt mày “không vòng vo nữa…con nên giao ra tất cả số cổ phiếu mà con đã thu mua được từ Cổ thị!”
- Tại sao tôi lại phải giao ra? Tôi nhớ không nhầm thì tôi mua chúng bằng tiền của tôi kia mà?
- Cổ Mộc Anh, ông muốn cướp trắng trợn như vậy sao?
Cổ Mộc Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3503657/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.