Vân lão phu nhân đang ngồi uống trà chiều bên cạnh gốc cây hoa ngọc lan, thấy Từ Diện Tư bế Cổ Mộc Hàn chạy vội vào cửa thì nhíu mày ''xảy ra chuyện gì? Sao toàn thân Tiểu Hàn lại ướt sũng vậy?"
“Thưa ngoại, Tiểu Hàn bị đuổi nước!”
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc “đuối nước sao?”
“Dạ! Nhưng thôi, con đưa Tiểu Hàn về phòng, kẻo em ấy cảm lạnh”.
'Ờ!"
Vân lão phu nhân khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang hối hả của Từ Diện Tư “từ khi nào mà Tiểu Hàn bị đuối nước vậy chứ? Nó rất giỏi bơi lội kia mà”.
Ầm…
Từ Diện Tư ngẩn người sau tiếng đóng cửa của Cổ Mộc Hàn.
Đùng đùng…
‘‘Tiểu Hàn, nhanh mở cửa cho anh’’
- Anh ra ngoài đi…em phải thay đồ.
‘‘Em được lắm, anh vừa đặt em xuống thì đã bị em đẩy ra ngoài rồi! Em gian xảo vừa thôi’’.
Cổ Mộc Hàn mặc kệ Từ Diện Tư, cô xả nước ấm vào bồn và nằm ngâm mình, vừa nãy cô thật sự rất lạnh…giờ nghe ấm hẳn lên’’.
Nghe tiếng bước chân của Từ Diện Tư đã xa dần, Cổ Mộc Hàn chợt lạnh mặt ‘‘Minh Nguyệt Hà sao? Rồi tôi sẽ cho cô sáng hơn cả ánh nguyệt’’.
Reng…
Cổ Mộc Hàn đang trong cơn mơ màn, cô đang định nhắm mắt dưỡng thần, nghe điện thoại reo thì nhanh tay nghe máy "alo "
‘Tiểu Hàn, con đang ở đâu?’
- Con ở Bạch Thành!
‘Gì cơ?’
- Ba nghe không rõ sao ạ? Con đang ở Bạch Thành!
Cổ Mộc Anh nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3486153/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.