Cả chặng đường trở về nhà họ Vân, Cổ Mộc Hàn không nghe thấy Từ Diện Tư nói một câu nào. Mặt mày anh thì đang u ám như mây đen kéo đến.
Cổ Mộc Hàn cũng không nói gì, cô đang miên man suy nghĩ về kẻ muốn ám sát mình “Cuối cùng thì là kẻ nào vậy chứ?”
Sau khi về đến Vân gia, Từ Diện Tư vẫn mang cái bản mặt như ai ăn hết của cha.
Cổ Mộc Hàn nhận ra Từ Diện Tư có gì đó không đúng nên khẽ chau mày “Tư Tư, anh sao thế?”
Từ Diện Tư không trả lời cô chỉ quay mặt đi…
Cổ Mộc Hàn được đưa về phòng.
*Tiểu Hàn của bà nghỉ ngơi đi, để bà bảo giúp việc hầm canh cho con tẩm bổ.
Cổ Mộc Hàn khẽ cười ‘‘con cảm ơn ngoại!’’
Vân lão phu nhân không thấy Từ Diện Tư đâu nên khẽ hỏi “Tư Tư nó đâu rồi?”
- Ngoại đừng nhắc đến anh ấy nữa, suốt cả chặng đường trở về nhà…anh ấy trưng bày cái vẻ mặt như ai ăn hết của cha ra.
Vân lão phu nhân cười ha hả “ngốc à, nó đang ghen vì thấy con quá dịu dàng với Bạch Dương Hiên”.
Cổ Mộc Hàn nghe ngoại mình nói thế thì liền thảng thốt “gì chứ?”
*Cháu của bà ngốc quá, con không nhận ra được Từ Diện Tư rất yêu con sao?
Cổ Mộc Hàn chợt rơi vào trầm lặng…“Tư Tư yêu mình thật sao?”
*Cháu ngoại của bà cũng có tình cảm sâu nặng với Từ Diện Tư, đúng không?
Cổ Mộc Hàn im lặng không lên tiếng, bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3484454/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.