Khụ...khụ...
Từ Diện Tư đặt chiếc laptop xuống bàn và nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm trên giường.
- Từ Diện Tư...đừng bỏ lại tôi...Từ Diện Tư!
Từ Diện Tư nhíu mày “cô ta vừa gọi tên mình sao?”
Nước mắt Cổ Mộc Hàn chợt lăn dài trên khóe mắt.
- Đừng bỏ lại tôi!
Từ Diện Tư thấy lòng xót xa, anh ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ngồi nhìn ngắm cô thật lâu, ở khoảng cách gần thế này anh mới có thể ngắm cô được kỹ hơn, cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng đôi môi của cô hôm nay không còn đẹp như lần trước anh gặp cô, hiện tại thì nó đang khô khốc, lớp da ngoài đang bong tróc lên.
- Nước...
- Nước...
Từ Diện Tư vớ lấy cốc nước và đưa đến cho cô uống.
Cô uống một hơi cạn sạch.
Từ Diện Tư đặt tay lên trán cô thì không khỏi hốt hoảng “sốt cao đến vậy sao?”
Anh bế cô chạy ra nhà xe rồi lái một lèo đến bệnh viện.
…………
* Tiểu Hàn của bà!
Cổ lão phu nhân vừa khóc vừa gọi tên cô.
Cổ Mộc Anh lo lắng đi đi lại lại, ông đã tìm con gái suốt buổi chiều nhưng không thấy đâu.
'Mẹ...mẹ đừng khóc nữa, con đã cho thêm người đi tìm con bé!'
Cổ lão phu nhân khóc đến thương tâm “cháu ngoan của bà...”
Giả Thiên Thiên dịu dàng lên tiếng “mẹ về phòng nghỉ trước đi, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe!”
*Đủ rồi! Tiểu Hàn, nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3484438/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.