Nghe Tiết Tiểu Diệc hỏi Ngự Giao, trong lòng Doãn Băng Dao càng thêm đau đớn, cố gắng kiềm chế cảm xúc cười nói: "Chú Thẩm có việc bận"
"Muộn như này rồi mà vẫn có việc bận sao" gương mặt cậu bé thất vọng, "Con cứ nghĩ tối nay chú Thẩm sẽ ở lại đây"
Doãn Băng Dao do dự giây lát, sau đó vén chăn lên nằm lên chiếc giường nhỉ của Tiết Tiểu Diệc, ôm con trai vào lòng đắp kín chăn, "Chú Thẩm không đến cũng không sao, tối nay Băng Dao sẽ ngủ cùng Tiểu Diệc được không?"
"Được ạ" vẻ thất vọng trên mặt Tiểu Diệc lập tức biến mất, cơn ngái ngủ cũng chạy đâu mất.
Doãn Băng Dao ôm con trai, suy nghĩ một lát nói: "Tiểu Diệc, mẹ muốn dẫn con rời khỏi nơi này, con có ý kiến gì không?"
Tiết Tiểu Diệc ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi: "Tại sao mẹ muốn rời đi vào lúc này? Ở đây có chú Thẩm, có gì Đồng Đồng, còn cả ông ngoại nữa. Tiểu Diệc rất thích, chẳng lẽ Băng Dao không vui sao?"
Xoa đầu con trai, nói: 'Băng Dao cũng rất vui, chỉ là..." cô phải giải thích thế nào đây?
Tiết Tiểu Diệc rất thông mình, tuy Băng Dao luôn mỉm cười, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Băng Dao không thực sự vui vẻ.
"Băng Dao, có chuyện gì không vui mẹ nói cho Tiểu Diệc nghe được không?" cậu chớp mắt nhìn mẹ.
Doãn Băng Dao vui mừng cảm động ôm Tiết Tiểu Diệc vào lòng chặt hơn, con trai cô thật đáng yêu thật hiểu chuyện, hoàn toàn không giống một đứa trẻ 5, 6 tuổi, đôi khi vẻ trưởng thành của cậu cũng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1219624/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.