Trong đôi mắt đen thâm thúy của Ngự Giao không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, mọi người dường như đều đang mong đợi câu trả lời của anh. Vấn đề này, mọi người đều thắc mắc, Đồng Bội cũng lo lấng nhìn Ngự Giao. Đôi mày kiếm của anh hơi nhíu lại, "Tô Y Thu, tôi không có trách nhiệm với đứa trẻ này... tôi biết một người đàn ông không nên nói ra những lời như vậy. Nhưng Tô Y Thu, cô nên biết rằng chúng ra xảy ra quan hệ là do thủ đoạn do cô và mẹ tôi bày ra" Dù sao tất cả mọi người đều biết rồi, anh cũng nói thẳng ra quyết định cua mình. Những lời này của Ngự Giao khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ. Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn anh, thủ đoạn? Thủ đoạn gì? Gương mặt Tô Y Thu hết trắng rồi xanh, lại từ xanh biến thành hồng. Hơi thở rối loạn, cố gắng tự điều chỉnh cảm xúc, nói: "Mặc kệ cho phải là thủ đoạn hay không, dù sao đứa trẻ này cũng là của anh, dù sao em cũng là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng, sau này máu chảy trong người đứa trẻ này chính là máu của anh. Hôm nay anh vứt bỏ em để kết hôn với Doãn Băng Dao, vậy anh bảo em phải làm thế nào?" Tô Y Thu run rẩy nói. Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo tới cực điểm. Ngự Giao khẽ nhếch bờ môi mỏng, lãnh lùng nói ra hai chữ, "Phá thai" Cơ thể Tô Y Thu run lên, Đồng Bội lập tức đưa tay đỡ. Doãn Băng Dao khẽ lắc đầu, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt như biến thành ma quỷ. Quả nhiên là người vô tình, mới có thể nói như vậy! Tô Y Thu hất tay Đồng Bội ra, lao tới trước mặt Ngự Giao, kéo cánh tay còn lại của anh. Vì vậy tay trái Ngự Giao nắm chặt tay Doãn Băng Dao, còn tay phải bị Tô Y Thu giằng. "Ngạn Bằng, đừng đối xử với em như vậy" Tô Y Thu cầu khẩn nhìn anh, nước mắt không cách nào ngừng chảy, lúc đầu còn tự tôn còn kiên cường, nhưng giờ khắc này những thứ đó hoàn toàn biến mất, cô vứt bỏ tự ái, bi thương lôi kéo tay anh, cầu xin anh đừng vứt bỏ mình. Doãn Băng Dao thật sự không thể nhìn nổi, dùng hết sức rút tay mình ra, "Giao, anh buông em ra" Ngự Giao nắm chặt tay không buông, nhưng cánh tay còn lại hất mạnh Tô Y Thu ra: "Đủ rồi! Tôi không yêu cô! Đừng làm ầm nữa" Lang Long, Phạm Khiết Phàm, Đồng Bội và Phương Chính Đông tất cả đều thể hiện vẻ bất lực, bọn họ muốn giúp một tay nhưng chuyện tình cảm giữa ba người người ngoài không thể chen vào. Hơn nữa, giờ phút này nhìn gương mặt Ngự Giao lạnh lẽo vô tình. Lang Long, Phạm Khiết Phàm và Phương Chính Đông đều hiểu anh như vậy là nguy hiểm nhất. Tô Y Thu hoảng sợ kêu lên một tiếng, cơ thể bị Ngự Giao hất sang ghế sofa. Doãn Băng Dao sống chết rút tay ra khỏi tay Ngự Giao, chạy tới đỡ Tô Y Thu, cô quay đầu lại nhìn Giao oán trách: "Cô ấy đang có thai, sao anh nỡ làm như vậy?" đột nhiên có chút sợ một Ngự Giao như lúc này, anh như quay trở về con người trước đây từng hành hạ cô. Tuy hôm nay Ngự Giao đối xử với cô đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng Băng Dao biết, trong con người Ngự Giao vẫn cất giấu một ác ma. "Băng Dao, cô ta không đáng để em đồng tình"Ngự Giao phẫn hận nhìn Tô Y Thu, trước đây anh thương cô ta là vì coi cô ta như em gái, nhưng không ngờ cô ta dám lừa anh nói cái gì là giúp anh giả vờ kết hôn sau đó sẽ ly hôn, nhưng sáu năm qua cô ta vẫn bám chặt không chịu ly hôn. Vì chuyện này, Ngự Giao đối với cô ta đã thất vọng hoàn toàn. Anh không ngờ cô ta lại giăng bẫy mình, dám liên kết với Phương Chính Đông cho anh uống thuốc kích dục. Chuyện này càng khiến anh tức giận, Ngự Giao anh lăn lộn bao năm trong hai giới hắc đạo, bạch đạo cho tới bây giờ chưa từng có người nào dám dùng thủ đoạn với anh, dù là có kết quả của kẻ đó cũng rất thảm, ví dụ như mục quang... Nhưng Tô Y Thu lại không biết sống chết dám dùng thủ đoạn với anh. Bây giờ còn cố tình gây sự! anh không yêu cô ta, từ đầu tới cuối không hề yêu, không hiểu cô ta sống chết giữ cuộc hôn nhân này nhưng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hôn nhân. "Cút ngay! Cô đừng có ở đây giả mù sa mưa" Tô Y Thu đẩy Doãn Băng Dao, trách mọc: "Đều tại cô! Tất cả đều là do cô tạo thành! Doãn Băng Dao, kiếp trước tôi thiếu nợ cô cái gì. Tại sao kiếp này cô phải hành hạ tôi như vậy! Sao cô không chết đi? Sao còn trở về? Tại sao lại trở về?" Tô Y Thu cuồng loạn quá: "Cút! Cô cút đi" Doãn Băng Dao đau khổ nhắm mắt, nhìn thấy Y Thu như vậy cảm giác trái tim của mình như có người rạch từng nhát từng nhát. Nước mắt trào mi chảy xuôi xuống gò má xinh đẹp. Cô đứng lên, vào giờ phút này khi nhìn thấy Y Thu khóc đến đau đớn như thế, khi thấy cô ấy ngã xuống vẫn cố che bụng, trong lòng Doãn Băng Dao đã đưa ra một quyết định rất lớn. Cô quyết định buông tay. tg đã lớn rồi, thằng bé cũng rất ngoan, chắc chắn sẽ hiểu cách làm của cô. Hơn nữa cuộc sống sáu năm qua, đã tạo cho cô thói quen chỉ có một mẹ một con. Nhưng Y Thu không giống cô, từ nhỏ cô ấy đã là công chúa, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay của cha mẹ, trong bụng cô ấy còn có đứa con chưa chào đời, nếu như cô cướp mất Ngự Giao vậy sau này Y Thu làm sao sống tiếp? So với cô Y Thu cần Ngự Giao hơn. "Băng Dao, em định đi đâu?" Ngự Giao muốn đuổi Doãn Băng Dao, khi cô chạy ra ngoài. Thấy vậy, Tô Y Thu lập tức ôm lấy anh, "Ngạn Bằng, đừng đi, đừng rời xa em..." Anh rất muốn hất cô ta ra, nhưng Tô Y Thu ôm chặt rất chặt, giống như có chết cũng không buông tay. Cô biết, cô không thể buông tay, chỉ cần cô vừa buông tay Ngự Giao sẽ lập tức chạy đi tìm Doãn Băng Dao. Lang Long thấy thế, đi tới nói: "Y Thu đang có thay, cậu đừng khiến cô ấy kích động quá. Chúng tớ sẽ đi tìm Băng Dao. Cậu cứ ở lại đây đi" Ngự Giao thấy Tô Y Thu ôm chặt không buông, nếu như không phải cô ta đang mang thai, có lẽ anh sẽ không thèm để ý hất người cô ta ra. Nhưng... Đưa mắt nhìn bụng cô ta, chỉ biết gật đầu với Lang Long. Vì vậy Lang Long và Phạm Khiết Phàm đuổi theo Băng Dao, còn Phương Chính Đông và Đồng Bội ở lại. Tô Y Thu cười rộ, hai tay vòng lên ôm cổ Ngự Giao: "Em biết ngay anh sẽ không bỏ em lại mà..." Ngự Giao liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng rất lo lắng cho Băng Dao. Anh lạnh lùng gỡ tay Tô Y Thu nói: "Chúng ta về rồi hãy nói" "Khi nãy anh hất em ra, chân của em..." ý muốn Ngự Giao bế mình, Ngự Giao lại nhìn ra cửa gọi một tiếng, sau đó một người vệ sĩ đi vào "Tổng giám đốc có chuyện gì sai bảo ạ?" "Cõng cô ta lên xe" lạnh lùng nói Người vệ sĩ lúng túng nhìn Tô Y Thu, bảo hắn cõng phu nhân sao? Hắn không dám. Tô Y Thu khổ sở từ dưới đất đứng lên, kéo tay Ngự Giao nhẹ nhàng tựa vào người anh: "Không cần cõng đâu, anh dìu em là được rồi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]