Doãn Băng Dao tỉnh lại lần thứ hai, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng quen thuộc trong ngôi nhà của mình, trong không khí đều là hơi thở quen thuộc.
Cô rời giường đi tới trước gương, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương vô cùng xấu xí, cũng may những bọng nước phồng kia đã biến mất một ít. Nghe thấy có tiềng người nói chuyện dưới lầu, cô mở cửa đi xuống lầu.
"Tiểu Diệc, mau ăn cơm đi. Dì đi gọi mẹ con" là giọng nói của Đồng Bội.
Đồng Bội đặt đĩa thức ăn trên tay xuống bàn ăn.
"Dì Đồng Bội không biết nấu cơm sao?"
Đồng Bội hơi xấu hổ nói: "Dì không biết nẫu, nhưng đồ ăn ở nhà hàng này cũng ngon lắm" Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nấu cơm, khi sống cùng Phương Chính Đông nếu không phải ra ngoài ăn thì cũng là gọi nhà hàng mang tới.
Đồng Bội xoay người đi lên lầu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Băng Dao đang đừng phía trên cầu thang.
"Băng Dao" cô mỉm cười, bước nhanh tới.
"Đừng lại gần tớ" Doãn Băng Dao lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt hốt hoảng.
Ngự Giao đang trú đồ ăn đồng bội mang tới ra đĩa, nghe được giọng của Băng Dao, vội vàng đặt thức ăn trên tay xuống xoay người nhìn về phía trên lầu.
"Băng Dao, em tỉnh rồi à"
Sắc mặt Doãn Băng Dao ảm đạm, xoay người bước nhanh về phía căn phòng của mình.
"Noãn Nhi, mẹ sao vậy?" Tiểu Diệc không hiểu nhìn Doãn Băng Dao xoay người rời đi.
Ngự Giao nói với Đồng Bội: "Cô và Tiểu Diệc ăn trưa trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1219593/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.