Đôi mắt Tiết Tiểu Diệc "đảo như lạc rang", suy nghĩ một lát, sau đó nắm tóc nét mặt dần dần trở nên thất vọng.
"Sao rồi? Có nhớ ra không?"
Cậu bé áy náy nhìn Ngự Giao, lắc đầu rồi lại cúi đầu xấu hổi nói: "Cháu không nhớ ra...." Nhỏ giọng nói.
Thấy Ngự Giao hơi thất vọng, Tiết Tiểu Diệc liền nói: "Chú Thẩm, cháu xin lỗi không giúp được chú."
"Vậy cháu nhớ lại thật kỹ xem, mẹ cháu có người bạn thân nào là phái nữ không?" Có thể cậu bé không biết tên cô ấy.
"Không ạ, thật ra Noãn Nhi nhà cháu rất cô đơn, hai mẹ con cháu không có bất kỳ người bạn hay người thân nào."
"Vậy à...."
"Chú Thẩm, cháu xin lỗi ạ."
Ngự Giao dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu bé "Không sao, không nghĩ ra thì thôi" Khóe miệng anh khẽ cong lên tự giễu.
Nếu thật sự như Tiết Noãn Nhi nói Doãn Băng Dao đã mất cách đây ba năm, vậy khi đó Tiết Tiểu Diệc cũng còn rất nhỏ. Một đứa trẻ hai ba tuổi, làm sao có thể nhớ những người xung quanh. Anh đúng là hồ đồ, nên mới hi vọng vào một đứa trẻ năm tuổi.
Tiết Tiểu Diệc rất áy náy vì không giúp được Ngự Giao. Cậu suy nghĩ một lát, quyết định nhất định phải mời bằng được chú Thẩm về nhà để cảm ơn, cười hì hì nhìn Ngự Giao: "Chú Thẩm, nếu cháu không thể giúp chú chuyện này, vậy cháu sẽ giúp chú chuyện khác"
"Hả, cháu có thể giúp chú chuyện gì?" Ngự Giao hơi ngạc nhiên, thích thú nhìn cậu bé.
"Chú Thẩm, chắc chú rất thích Noãn Nhi nhà cháu đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1219548/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.