Nhìn về phía mấy hộp giấy đặt trên bàn làm việc, không biết bên trọng đựng đồ ăn gì, nhưng cô không ngờ đường đường là Tổng giám đốc một tập đoàn lớn, là một nhân vật oai phong trong giới hắc đạo, lại ăn cơm hộp trong phòng làm việc. Không phải anh ta nên đi ăn sơn hào hải vị ở một nhà hàng lớn sao? Ngự Giao mở hộp cơm, mùi thơm bay vào trong mũi Tiết Noãn Nhi khiến cái bụng không an phận của cô lại phát ra tiếng kêu. Anh nghe mà khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười. "Ăn cùng tôi đi." Anh lặp lại lần nữa. Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất nghi ngờ, cô nghĩ mãi không ra tại sao Ngự Giao đối xử với mình tốt như vậy. Nhưng nghĩ lại, trước đây ban đầu Ngự Giao cứu mạng hai chị em cô, còn đối xử với cô rất tốt, dùng tính mạng của mình để bảo vệ. Sau khi cô yêu anh ta, anh ta liền chà đạp lên tình yêu đó. Cho nên, cô không thể tin tưởng anh ta! Tiết Noãn Nhi lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không có tư cách dùng cơm cùng Tổng giám đốc, ý tốt của Tổng giám đốc tôi không dám nhận. Tôi còn có việc bận, xin phép ra ngoài trước" Dứt lời, Tiết Noãn Nhi kéo cửa phòng làm việc đi thẳng tới thang máy. Cô biết, khi Ngự Giao đối tốt với một người nào, đó chính là dấu hiệu báo trước giông bão sắp nổi lên. Cô tuyệt đối sẽ không rơi vào cạm bẫy đó lần thứ hai. Người trợ lý thò cổ ra nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, thầm nói: "Thật là kỳ lại, mấy năm nay Tổng giám đốc chưa từng nói với bất kỳ người phụ nữ nào quá mấy câu, nhưng sao bây giờ lại đối xử với Tiết Noãn Nhi tốt như vậy?" Suốt buổi chiều, Tiết Noãn Nhi ôm bụng đói làm việc, tất cả đều là do tên nhóc kia làm hại! Khi nào về đến nhà, cô nhất định phải dậy dỗ tên nhóc ngốc nghếch kia một trận! Khi Tiết Noãn Nhi đang đói đến da bụng dính vào da lưng, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa. Cô vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, làm bộ chăm chỉ làm việc. Chỉ riêng chuyện thăng chức đã bị nhiều người nói xấu như vậy, nếu lại bị người khác nhìn thấy cô lười biếng, đó không phải là tạo điều kiện cho người ta bàn tán sao. "Mời vào" Mở cửa bước vào là Lang Long Tiết Noãn Nhi vội vàng đứng lên, lễ phép mỉm cười chào "Giám đốc Lang" Lang Long mỉm cười bước vào "Ngồi xuống đi, không cần khách sáo với tôi, chúng ta cũng từng gặp nhau một lần ở bên ngoài công ty, cho nên.... cô có thể coi tôi là bạn được không?" Tiết Noãn Nhi thiếu chút nữa bị câu nói của anh làm cho sợ hãi. Cô biết Lang Long là một người không giỏi nói chuyện, nhưng không ngờ anh ta lại nói chuyện với cô như vậy. "Được, Giám đốc Lang" Tiết Noãn Nhi cười cười nói "Cô cũng đừng gọi tôi là Giám đốc nữa được không, có thể gọi thẳng tên họ tôi" Vẻ mặt Tiết Noãn Nhi hơi xấu hổ, nói: "Vậy cũng được" Cô không muốn để người khác nói xấu mình, nhưng lại không dám đắc tội với cấp trên. Lang Long xách một túi đồ ăn trên tay, đặt xuống bàn làm việc của Tiết Noãn Nhi "Cái này tôi mua dưới lầu, không biết cô thích không, nhưng có thể lót dạ một chút. Cô mau ăn đi" Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, đầy cảm kích nhìn Lang Long "Tôi biết buổi trưa cô không ăn cơm, lúc đó tôi cũng ở trong phòng ăn. Bây giờ chắc chắn cô đói bụng lắm rồi phải không, mau ăn nhanh đi. Tôi không muốn ngày đầu tiên nhân viên đi làm đã bị ngất xỉu vì đói." Tiết Noãn Nhi cảm động gật đầu "Cảm ơn" Cô lấy ra từ trong túi một loại bánh quy, mở một chai sữa bò, bắt đầu ăn như hổ đói. Cô thà bị đói chết cũng không nhận ý tốt của Ngự Giao, nhưng Lang Long không giống vậy, cô và anh ta không có bất kỳ ân oán gì. Lang Long thích thú nhìn Tiết Noãn Nhi ăn bánh, lúc này Tiết Noãn Nhi mới lúng túng lau miệng, nhận ra mình thật thất thố. "Tôi biết bọn họ nói những gì, chẳng qua bọn họ chỉ thích nhiều chuyện mà thôi, hơn nữa rất nhiều trong số đó đều vì ghen tỵ, bọn họ ghen tỵ với cô. Cho nên sau này, cô không cần vì một số người mà phải suy nghĩ. Chỉ cần làm việc thật tốt, chứng minh năng lực của cô, như vậy bọn họ sẽ không còn gì để nói" Tiết Noãn Nhi lại bị cảm động lần nữa, những năm gần đây một mình cô lăn lộn bên ngoài, không có ai bên cạnh, ngay cả một người thân hay một người bạn cũng không. Cho nên chưa từng có người quan tâm cô như vậy. Sáu năm qua cô thật sự không có cảm giác được quan tâm như vậy Tiết Noãn Nhi gật đầu "Cảm ơn" "Chẳng lẽ cô chỉ biết nói hai chữ này sao?" Anh khẽ cười Tiết Noãn Nhi kinh ngạc "Vậy... anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?" "Chi bằng tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau, được không" Nhìn thấy Tiết Noãn Nhi không nói gì, Lang Long lại bổ sung: "Coi như là tôi chào mừng đồng nghiệp mới Tiết Noãn Nhi vẫn không lên tiếng. Cô thật sự không dám dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác, đặc biệt là đàn ông, nhưng ánh mắt Lang Long nhìn cô rất đơn thuần, không có bất kỳ ý đồ nào. Khi cô chuẩn bị lên tiếng, Lang Long cười cười: "Nếu như cô bận chuyện khác, vậy thì để sau này khi có cơ hội" Tiết Noãn Nhi gật đầu "Thật ngại quá" Cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với người khác. Sau khi Lang Long rời đi, Tiết Noãn Nhi tiếp tục ăn đồ ăn đến khi no bụng rồi, cô mới bắt đầu công việc. Tinh thần tốt, có thể vùi đầu vào công việc vì vậy cũng cảm giác thời gian trôi qua rất rất nhanh. Rất nhanh đã đến năm giờ chiều, giờ tan sở. Tiết Noãn Nhi gấp tài liệu lại, bắt máy vi tính rời khỏi phòng làm việc. Cô không có xe, mà bây giờ chính là giờ cao điểm cho nên bắt được taxi cũng là chuyện rất khó khăn, vì vậy Tiết Noãn Nhi quyết định vừa đi bộ, vừa đón xe trên dọc đường. Rời khỏi thành phố này đã lâu, vừa trở về liền vội vàng nộp đơn, sau đó đi làm cũng chưa có dịp ngắm nhìn lại nơi cô đã lớn lên từ nhỏ. Sáu năm trôi qua, nhưng dường như thành phố này không có gì thay đổi, lại giống như thay đổi rất nhiều khiến cô cảm thấy rất xa lạ. Tiết Noãn Nhi đi trên đường, bước chân vô cùng chậm, cô hít thở bầu không khí, nhìn những tia nắng mặt trời chiếu lên cây ngôi đồng cao lớn bên đường. Nếu như bây giờ có Lăng Diệc ở bên cạnh thì tốt biết bao, em trai luôn rất tò mò thích thú với những khung cảnh tự nhiên tươi đẹp. Cô thật sự không kìm được nghĩ, nếu như Lăng Diệc ở đây, cậu nhất định sẽ hỏi: "Chị, nếu ánh mặt trời có thể chiếu tới khắp nơi trên trái đất này, vậy tại sao không thể chiếu xuyên qua lá cây?" Nghĩ đến Lăng Diệc, nét mặt của Tiết Noãn Nhi cũng hiện lên sự dịu dàng vô vàn. Cô thật sự muốn tới thăm mộ Lăng Diệc, nhưng Dương Tuyết Hoa từng nói, Ngự Giao luôn cho người canh giữ ngôi mộ của em trai cô, cho nên nếu như cô tới đó chắc chắn sẽ khiến anh ta nghi ngờ. Tại sao đã sáu năm trôi qua, Ngự Giao vẫn không bỏ qua cho cô, vẫn tìm kiếm cô? Tiết Noãn Nhi thở dài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe. Cô vừa tránh sang một bên, quay đầu lại nhìn ngồi trong xe.... là Ngự Giao Phút chốc cô đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn thấy Ngự Giao, trái tim liền không thể nào bình tĩnh, mặc dù cô có biểu hiện vân đạm phong khinh đến đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]