Đến hai ngày sau, chị Từ mới tới cửa hàng. Doãn Băng Dao đang chuẩn bị báo cáo lại tình hình buôn bán mấy ngày qua, chị liền vui mừng ôm chầm lấy cô, "Băng Dao, nói cho em biết một tin tốt" "Tin tốt gì vậy chị?" "Cửa hàng đã được một người mua, hơn nữa giá còn rất cao" chị Từ cười rộ lên, nơi khóe mắt hiện rõ những nếp nhăn. Doãn Băng Dao ngẩng người, cụp mi xuống. "Em sao vậy? Có gì không vui à?" chị Từ nhận ra nét mặt không vui của Doãn Băng Dao, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, "Ôi trời, em xem vậy mà chị quên mất. Nếu như chị bán cửa hàng, em sẽ mất việc làm. Nhưng Băng Dao, người đó mua với giá rất cao, chị có thể mở thêm vài cửa hàng bán hoa như thế này" "Không phải chị nói cửa hàng này là do người chồng quá cô của chị để lại, đối với chị rất quan trọng sao?" Chị Từ thở dài, "Chị chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn phải nuôi mấy đứa con nhỏ. Xã hội bây giờ tiền bạc thực sự rất quan trọng, chị làm gì cũng chỉ để kiếm tiền thôi, mà mấy đứa trẻ đi học cũng cần rất nhiều tiền. Người thì cũng đã mất rồi, tội gì phải khổ như thế chứ" Nhìn vẻ mặt bi thương của chị Từ, Doãn Băng Dao cũng thở dài theo. Cô không trách, cô có thể hiểu được suy nghĩ của chị. Đúng vậy, thế giới này là một thế giới ham muốn hưởng thụ vật chất, không có tiền sẽ rất khó sống. "Nếu không thì như vậy đi, chị sẽ thương lượng với người chủ mới, để người đó cho em tiếp tục ở lại đây làm việc, như vậy em không cần phải tìm việc làm khác" "Như vậy có được không ạ?" "Được chứ" "Vậy em cảm ơn chị" gương mặt Doãn Băng Dao hiện lên nụ cười nhẹ nhõm. Cô muốn kiếm thêm ít tiền, tương lai còn phải nuôi đứa con bé bỏng Cứ như vậy, Doãn Băng Dao tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc, một hôm có một người đàn ông lạ tới ký hợp đồng với chị Từ, sau đó liền rời đi. Chị Từ cũng rời đi. Trong cửa hàng chỉ còn một mình Doãn Băng Dao, ông chủ kia cũng không tới lần nào, chỉ cho người đại diện tới. Người đàn ông lạ đưa cho Doãn Băng Dao một bản hợp đồng về công việc, trên hợp đồng nêu rõ các điều khoản, sẽ tăng lương gấp đôi cho cô, nhưng Doãn Băng Dao phải ký hợp đồng làm việc trong hai năm "Nhất định phải ký hợp đồng sao?" Người đàn ông mặc vest gật đầu, "Đúng vậy, sau khi ký hợp đồng cô sẽ có những đãi ngộ tốt hơn" Doãn Băng Dao suy nghĩ một lát, từ chối. "Xin lỗi, tôi không muốn ký hợp đồng. Anh cũng không cần tăng lương cho tôi" Bởi vì Ngự Giao đã biết nơi này, nếu anh ta vẫn tới quấy nhiễu, cô sẽ rời đi. Bây giờ ký hợp đồng, sẽ không thể rời khỏi nơi này. Ngoại trừ việc đổi chủ, tất cả mọi thứ trong cửa hàng vẫn giữ y nguyên như lúc ban đầu. *** Trong một quán cà phê sang trọng, Tô Y Thu ngồi bên một chiếc bàn gần cửa sổ chờ một người. Cô uống nước trái cây, ngắm nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài. Những tia nắng rực rỡ chiếu xuống mặt đất. Một không gian tươi đẹp như vậy, nhưng trong lòng Tô Y Thu, đã có một chút thay đổi. Cô không còn ngây ngô cảm thấy đây là một thế giới tốt đẹp giống như trước đây. Từ sau khi biết chuyện giữa Ngự Giao và Doãn Băng Dao, cô bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Là Phạm Khiết Phàm hẹn cô tới đây, cô chưa từng gặp mặt cô ta, nhưng biết cô ta là trợ lý đồng thời cũng là bạn thân của anh Bằng. Không biết cô ta hẹn cô tới đây có chuyện gì. Tô Y Thu đợi hơn mười phút, Phạm Khiết Phàm mới tới. Phạm Khiết Phàm mặc một bộ đồ công sở, cổ áo khóe sâu có thể nhìn thấy khe rãnh quyến rũ đầy nữ tính, trong sự thanh tao nhưng không mất đi nét quyến rũ. "Cô Tô, thật ngại quá, tôi có chút việc đột xuất nên tới trễ" Phạm Khiết Phàm nở nụ cười xin lỗi. "Không sao" Tô Y Thu để ly xuống. Phạm Khiết Phàm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tô Y Thu, "Hình như gần đây cô Tô và tổng giám đốc rất ít khi gặp nhau" Tô Y Thu cụp mắt xuống, "Vâng, hình như gần đây anh ấy rất bận" "Có việc này không biết tôi có nên nói với cô hay không" Phạm Khiết Phàm nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tô Y Thu nhìn về phía cô ta, "Cô đã hẹn tôi ra ngoài, chắc chắn là muốn nói cho tôi biết chuyện đó. Cho nên, cô cứ nói thẳng vào vấn đề" "Được, xem ra cô Tô cũng là một người thẳng thắn. Thật ra gần đây tổng giám đốc bận rộn như vậy cũng là có ly do, là vì.... có một người rất quan trọng với cậu ấy đã trở lại" Phạm Khiết Phàm nói. Đang cầm ly nước, bàn Tô Y Thu liền cứng đờ trong giây lát. Đột nhiên trong lòng có một cảm giác bất an. Người quan trọng nào trở lại? "Người đó cô Tô cũng biết, hơn nữa còn là chị em tốt của người đó" Sắc mặt Tô Y Thu đột nhiên trở nên nặng nề, trong lòng đại khái đã đoán ra được người đó là ai. "Là Doãn Băng Dao" Phạm Khiết Phàm ngẩn người, "Cô ấy đã trở về? Trở về bao giờ?" "Trở về mấy ngày trước, gần đây tổng giám đốc luôn chạy tới chạy lui chỗ cô ta, muốn cô ta trở về bên cạnh cậu ấy" Tô Y Thu nắm chặt ông hút, nghe thấy tin này trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn. "Cô.... tại sao muốn nói cho tôi biết chuyện này?" ngẩng đầu nhìn Phạm Khiết Phàm, cô là cô ta không phải là thân thiết. Ánh mắt Phạm Khiết Phàm chợt lóe lên, cười nói: "Tôi quen Giao từ hồi học đại học, đương nhiên biết cậu ấy và cô đã đính hôn. Hơn nữa, trong tương lai chắc chắn hai người sẽ kết hôn. Là bạn thân của cậu ấy, tất nhiên tôi hi vọng hôn nhân của cậu ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì. Cô Tô là một cô gái tốt, nếu tương lai cô làm phu nhân tổng giám đốc, đối với công ty mà nói là rất tốt. Còn nữa, Giao từng mạo hiểm tính mạng đi vì Doãn Băng Dao, vì cô ta chậm trễ rất nhiều việc. Tôi hi vọng cậu ấy tốt, công ty cũng tốt. Cho nên, tôi mới tìm cô nói chuyện này" Tô Y Thu nở nụ cười miễn cưỡng, "Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi" "Vậy... cô Tô có tính toán gì không?" "Tính toán? Cô cảm thấy tôi nên làm thế nào sao?" Phạm Khiết Phàm nghĩ nghĩ, "Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết cảm giác bị cướp mất người yêu, nhất định rất đau khổ. Trước đây tổng giám đốc chỉ đối tốt với cô Tô, nhưng bây giờ lại giành mọi thứ cho Doãn Băng Dao. Gần đây tổng giám đốc bận rộn như vậy tất cả chỉ vì Doãn Băng Dao, chắc cũng rất ít liên lạc với cô" "Ừm" Tô Y Thu gật đầu. Phạm Khiết Phàm tiếp tục nói, "Thực sự tôi có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô, không ngờ kẻ thứ ba lại chính là người chị em tốt của mình, mà bản thân bị lừa dối không biết gì" Tô Y Thu hít sâu một hơi, trong ánh mắt lấp loáng nước mắt. Đúng vậy, cô thực sự rất đau khổ..... "Tôi biết cô Tô là người hiền lành, nhưng đôi khi hiền lành quá cũng không tốt" Phạm Khiết Phàm nói đến đây liền dừng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Tôi còn có việc phải đi trước" Cô ta đứng lên, mở túi xách rút ra một tờ giấy đặt lên bàn, "Đây là địa chỉ nơi Doãn Băng Dao làm việc, cô Tô hãy tự mình tới đó. Những chuyện tôi có thể giúp cô đều đã giúp" Sau khi Phạm Khiết Phàm rời đi, Tô Y Thu cầm tờ giấy kia, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười khổ. Không ngờ bạn bè bên cạnh anh Bằng, còn quan tâm tới anh ấy hơn cả bản thân. *** Sáng sớm ngày hôm đó, Doãn Băng Dao đang quét dọn vệ sinh như bình thường. Chiếc chuông gió treo trước cửa hàng vang lên những tiếng kêu ngân nga thanh thúy. "Chào quý khách" Doãn Băng Dao buông đồ lau nhà xuống, xoay người nhìn về phía cửa, cơ thể đột nhiên cứng đờ. "Y Thu"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]