Chương trước
Chương sau
Doãn Băng Dao xoay người, chưa kịp hỏi cô ta có chuyện gì, liền bị tát một cái ngã xuống đất. Cái tát khiến cô choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen. Chống một tay xuống đất, một tay ôm má, khó hiểu nhìn Vưu Trung Tĩnh.
"Doãn Băng Dao, cái tát này là tôi trả lại cho cô" vẻ mặt Vưu Trung Tĩnh hết sức dữ tợn.
"Cô có ý gì?"
Doãn Băng Dao tức giận, muốn đứng dậy, Vưu Trung Tĩnh lại đột nhiên đưa chân ra, giẫm xuống mu bàn tay cô, "Doãn Băng Dao! Tôi nói rồi, hãy rời khỏi Hiên Bạch"
Doãn Băng Dao muốn rút tay về, bàn chân của Vưu Trung Tĩnh lại dùng thêm lực giẫm xuống bàn tay cô, một lực này khiến bàn tay Doãn Băng Dao đau như kim châm sát muối.
Vưu Trung Tĩnh từ trên cao xuống, hung tợn hỏi: "Cô thích đàn Piano cùng Thẩm Hiên Bạch đúng không? Tôi cho cô đàn! Cho cô đàn!"
Dứt lời, bàn chân tăng thêm lực, Doãn Băng Dao gần như có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay mình vỡ vụn.
Cô đau đớn rên lên, trên trán chảy mồi hôi hột, bàn tay còn lại nắm chặt chân Vưu Trung Tĩnh. Cô ta rất khỏe, dường như từng học qua võ thuật.
"Doãn Băng Dao, tôi cho cô ba ngày, trước khi Hiên Bạch trở lại phải lập tức rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ không khách khí nữa đâu" Vưu Trung Tĩnh nhấc chân lên.
Bàn tay Doãn Băng Dao đau đến mất cảm giác, ngón tay thon dài lúc đầu, giờ đã bị trầy da chảy máu. Khi cô đứng từ dưới đất lên, Vưu Trung Tĩnh đã đi rồi, cắn chặt môi, chịu đựng nỗi đau đớn thấu tim.
Cô thật sự không chịu nổi cô gái này, nếu không phải cô ta là bạn tốt của Hiên Bạch, nếu không phải cô ta thực sự yêu Hiên Bạch, cô sẽ không chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy!
Sau khi rời khỏi phòng Doãn Băng Dao, Vưu Trung Tĩnh liền lái xe rời đi. Buổi tối khi trở về, đã không thấy bóng dáng Doãn Băng Dao, túm lấy một người giúp việc hỏi: "Cô Doãn đâu?"
"Buổi sáng sau khi cô rời đi, cô ấy cũng ra ngoài luôn"
"Cô ta không nói gì sao?"
"Không có"
Nguy rồi, Doãn Băng Dao nhất định đã bỏ đi, nhưng cô vẫn chưa nói với Mục tiên sinh. Trở lại phòng của mình, vội vàng gọi điện thoại: "Mục tiên sinh, Doãn Băng Dao đã rời khỏi biệt thự của Thẩm Hiên Bạch rồi"
"Cô ta đi khi nào?"
"Sáng nay"
"Khốn kiếp! Tại sao không nói sớm, đi đâu tìm cô ta bây giờ?"
"Ở Hawai, cô ta lạ nước lạ cái lại không quen ai. Bây giờ phái người đi tìm, vẫn có thể bắt được"
"Không tìm được cô ta, tôi sẽ tính sổ với cô" Mục Quang gằn giọng nói, liền cúp điện thoại.
Vưu Trung Tĩnh nhíu chặt mày. Mục tiên sinh tàn độc như vậy, không biết rốt cuộc ông ta lợi dụng Doãn Băng Dao để đối phó với Ngự Giao thế nào.
Sau khi rời khỏi căn biệt thự của Thẩm Hiên Bạch, lang thang trên đường, trên người không có một đồng, sờ tới sờ lui trong túi xách thấy một tấm thẻ. Cẩn thận nhìn kỹ tấm thẻ trong tay, là trước đây Thẩm Hiên Bạch đưa cho cô, nói mật khẩu là ngày sinh của cô. Doãn Băng Dao không nhận, không thể nhận tiền của anh. Nhưng không biết anh lặng lẽ bỏ vào trong túi xách của cô từ khi nào.
Lúc này, nếu một mực không dùng tiền của Thẩm Hiên Bạch, vậy cô sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Đúng lúc Doãn Băng Dao vừa đặt chên lên máy bay, người của Mục Quang liền chạy tới sây bay. Chuyến bay này, đáp cánh tới thành phố A. Vừa rồi mua vé máy bay rất vội vàng, khi người bán vé hỏi, cô vô thức thốt lên tên thành phố đó.
Thật sự cô không biết bản thân còn có thể đi đâu, thực ra cô đã sớm biết mưu tính của Vưu Trung Tĩnh, bởi hai ngày trước, cô nghe thấy cô ta gọi điện thoại biết vị tiên sinh thần bí kia muốn bắt cô.Tuy cô không biết nguyên nhân là gì.
Rốt cuộc thuận lợi rời khỏi Hawai, khi Doãn Băng Dao bước ra khỏi sân bay, đột nhiên như tìm thấy hơi thở quen thuộc. Rời khỏi nơi này khoảng một tháng, những tòa nhà nơi thành phố cảng này vẫn cho cô một cảm giác đặc biệt y như cũ. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới Ngự Giao, nơi này liền giống như địa ngục.
Bởi vì Doãn Băng Dao đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, không người nào có thể cho cô một chốn dung thân. Lần này trở lại, cô không có ý định liên lạc với bất kỳ ai, dù sao thành phố này khá lớn, chỉ cần cô đổi sang ở một khu khác, cố gắng ít đi ra ngoài, ra ngoài ít ngẩng đầu. Xoa nhẹ lên bụng mình, đứa trẻ đã được hai tháng, cơ thể không còn mệt mỏi, cô phải tìm một chỗ ở thật tốt, để sinh con.
Cô tin nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất. Ngự Giao nhất định không biết, cô đã trở về nơi này.
****
Mấy ngày sau, Thẩm Hiên Bạch từ Nhật trở về Hawai.
Chuyến đi này, anh mua cho Doãn Băng Dao rất nhiều đồ, vừa về tới nhà, liền vui vẻ chạy lên lầu tìm cô. Anh ôm rất nhiều túi lớn túi bé, cũng không khiến người giúp việc mang hộ, muốn tự tay mình đưa cho Doãn Băng Dao.
Vưu Trung Tĩnh đứng trên lầu, nhìn Thẩm Hiên Bạch vui vẻ như đứa trẻ, vừa đi vừa gọi tên Doãn Băng Dao. Trong lòng cô có một chút không nhẫn tâm.
"Trung Tĩnh, Băng Dao đâu?" Thẩm Hiên Bạch bước đến lầu trên hỏi.
"Cô ấy đi rồi"
"Cái gì? đi rồi?" Thẩm Hiên Bạch kinh ngạc, "Cô ấy đi dạo phố sao?"
"Không, cô ấy đã rời khỏi Hawai, không nói một lời đã rời khỏi đây"
Bộp, bộp... những món đồ trên tay Thẩm Hiên Bạch đều rơi xuống đất, nụ cười trên mặt anh đột nhiên biến mất.
"Hiên Bạch, anh đừng đau lòng, cô ấy đã chọn rời khỏi nơi này, anh hãy để cô ấy đi đi" Vưu Trung Tĩnh bước lên, nắm tay Thẩm Hiên Bạch.
Hai hàng lông mày của anh nhíu thành một đường thẳng, anh hất bàn tay Vưu Trung Tĩnh ra, xoay người, sau đó ngồi sụp xuống bậc thang.
Loại cảm giác này, giống như rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục. Vốn dĩ anh rất vui vẻ, nóng lòng trở về, những tưởng sau khi trở về có thể nhìn thấy cô, nhưng không ngờ cô đã rời đi! Hai tay khổ sổ vùi vào mái tóc, nắm chặt tóc.
Vưu Trung Tĩnh ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ xuống bờ vai anh. Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, "Cô lừa tôi, Băng Dao sẽ không bỏ đi, cô ấy đã đồng ý với tôi sẽ ở lại đây"
Ánh mắt anh đột nhiên hưng phấn, đứng dậy lao vào phòng Doãn Băng Dao. "Băng Dao, Băng Dao"
Vừa gọi to tên cô, vừa tìm khắp nơi trong phòng. Nhưng, trống không...
Cô đã đi thật rồi....
Hai hàng nước mắt của Thẩm Hiên Bạch chảy xuôi, anh khóc, như một đứa trẻ bất lực. Vưu Trung Tĩnh cũng đi theo vào, "Hiên Bạch, tại sao anh có thể rơi nước mắt vì một người phụ nữ, chẳng lẽ anh quên trách nhiệm nặng nề của mình rồi sao? Doãn Băng Dao đối với anh thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Đúng" Đôi mắt đỏ ửng của anh đột nhiên căm giận nhìn về phía Vưu Trung Tĩnh, "Cô ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì! Tôi thà từ bỏ thứ tài sản chó má kia, cũng không thể không có Doãn Băng Dao"
Vưu Trung Tĩnh ngẩn người, nhận ra tình cảm của Thẩm Hiên Bạch đối với Doãn Băng Dao vượt ra tưởng tượng của cô rất nhiều.
***
Doãn Băng Dao trải qua mấy ngày bình yên, cô không ngờ bị Ngự Giao phát hiện ra nhanh như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.