Một tiếng còi kéo dài vang lên, cũng là lúc chiếc tàu chở khách xa hoa từ từ rời bến.
Doãn Băng Dao đứng trên boong tàu, đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp rực rỡ của ánh hoàng hôn.
Lại là ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều tà, một ngày cũng như hôm nay, cô và Lăng Diệc cùng ngắm ánh hoàng hôn mỹ lệ trong một buổi chiều.
Ánh mặt trời đỏ ối chiếu lên người, tạo thành những gọn sóng lăn tăn trong đôi mắt cô.
Có lẽ lúc này trên chính con tàu chở khách này, cô và Ngự Giao kẽ kết thúc tất cả những vương mắc thống khổ.
***
Tập đoàn Thẩm thị.
Tòa cao ốc cao vút như lẫn vào trong đám mây, dưới ánh tà dương mềm mại đáng yêu, vẫn vô cùng hùng vĩ.
Phạm Khiết Phàm ôm tập tài liệu chạy hết tầng trên xuống tầng dưới, đôi giày cao gót dưới chân cô không ngừng nện xuống sàn, tạo nên những tiếng cạch cạch vang dội.
Cả ngày không nhìn thấy Ngự Giao, ngay điện thoại cũng không gọi được!
Lang Long chuẩn bị tan tầm, lúc đi ra khỏi văn phòng, thấy cô đúng đợi ở đại sảnh không ngừng gọi điện thoại, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
"Cậu làm gì vậy? Vẫn chưa về à" Lang Long hỏi.
"Tớ đang gọi điện thoại cho Giao, nhưng mãi không gọi được, không biết cậu ấy đi đâu nữa" cô ấn phím gọi một lần nữa, tiếp tục gọi điện thoại cho Ngự Giao.
"Cậu ấy đi du lịch rồi, cậu không biết sao?"
"Du lịch?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc, "Cậu ấy đi bao giờ?"
Lang Long giơ tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex đeo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1219484/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.