🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Được rồi, mau đi đi" Ngự Giao lầm tờ báo, gác chân lên chiếc ghế sofa khác, nhà nhã lật tờ báo.
Doãn Băng Dao nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng khiến người ta chán ghét của anh, trong lòng tức giận cũng không giám bộc phát.
Uống một hớp nước, đặt ly nước xuống, Doãn Băng Dao đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, giọng nói sắc bén của người phụ nữ kia càng rõ ràng.
Phòng ốc trong nhà họ Thẩm rất rộng, lúc mới tới đây, thậm chí cô còn lạc đường, từ nhà chính ra tới cổng chính, cũng mất mất phút..
Có thể tưởng tượng được, tiếng hét của người phụ nữ kia to đến thế nào.
Doãn Băng Dao đi tới cửa, nhìn thấy một người phụ nữ mặt đầy son phấn, mặc bộ váy cực ngắn, hoàn toàn không để ý tới hình tượng đang cầm ổ khóa lắc lắc, há to miệng gào vào bên trong.
"Ngự Giao, anh phải có trách nhiệm với em! Em cầu xin anh, để em gặp anh một chút"
"Cô gì ơi...." Doãn Băng Dao lên tiếng gọi cô ta.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Doãn Băng Dao đi ra, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, thấy Doãn Băng Dao nắc bộ đồ trắng đen đan xen dành cho người giúp việc, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh bỉ, cô ta vênh váo nói: "Gọi cậu chủ nhà cô ra đây"
"Thật xin lỗi, hiện giờ cậu chủ nhà chúng tôi không có thời gian, phiền cô đừng đứng ở đây lớn tiếng gây ồn ào"
Người phụ nữ kia đầu triên trố mắt một lúc, sau đó quát: "Cô chỉ là một đứa giúp việc nhỏ nhoi, có tư các gì nói với tôi như vậy, tôi là người phụ nữ của cậu chủ cô đó"
Doãn Băng Dao cười cười, một người phụ nữ vì một người đàn ông mà không cần quan tâm đến hình tượng của mình. Hơn nữa theo như sự hiểu biết của cô về Ngự Giao, anh ta hoàn toàn không thích loại phụ nữ son phấn dày đặc như vậy, càng ghét việc dây dưa với những người phụ nữ không biết điều.
"Cô à, nếu tôi đoán không nhầm nhất định là cô chỉ là cùng cậu chủ nhà chúng tôi... lên giường mà thôi" giọng nói của cô mang đầy sự coi thường, vẻ mặt lạnh nhạt ẩn hiện ý cười.
Người phụ nữ kia vô cùng đắc ý hừ giọng: "Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi là người của anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy, cô mau gọi anh ấy ra đây cho tôi"
"Cậu chủ nhà chúng tôi lên giường với cô số người phụ nữ, nhiều không kể siết, có phải ai cũng phải tìm đến tận cửa đòi gặp cậu ấy? Xin lỗi, cậu chủ nhà chúng tôi không có thời gian, hơn nữa, người lên giường với cậu chủ, ngày hôm sau cậu ấy đều không nhớ, hoàn toàn không bận tâm"
Ngự Giao đã muốn cổ giải quyết cô gái này, vậy thì đừng trách cô nói những lời khí nghe.
Người phụ nữ ngoài cửa nghe thấy Doãn Băng Dao nói những lời này, vẻ mặt có chút thay đổi, "Tôi... Tôi và những người phụ đó không giống nhau"
"Ở trong mắt cậu chủ chúng tôi, đóng cửa tắt đèn, người phụ nữ nào cũng giống nhau. Cho nên cô à, phiền cô hãy rời khỏi đây, nếu còn tiếp tục đứng đây gào thét, rất có thể bảo vệ sẽ ra giải quyết đí"
"Cô!" người phụ nữ kia thẹn quá hóa giận: "Cô dám uy hiếp tôi! Để xem tôi có khiên Giao đuổi việc cô hay không"
Doãn Băng Dao cười nhạo một tiếng.
Không ngờ trên thế giới này vẫn còn người phụ nữ có da mặt dày như vậy.
"Cô à, tôi nhắc lại với cô một câu, từ trước tới giờ cậu chủ nhà chúng tôi chưa bao giờ chịu trách nhiệm với bất kỳ người phụ nữ nào, cho nên cô có đứng đây gào thét cũng chỉ mất mặt mà thôi, hơn nữa sẽ càng làm cậu ấy thêm chán ghét cô, mời cô rời khỏi đây"
Doãn Băng Dao nhẫn nại khuyên bảo cô ta
"Hôm nay không gặp được anh ấy, tôi sẽ không đi" người phụ nữ nắm chặt cánh cửa cổng
Khó khăn lắm mới có thể quyến rũ được ngự dao, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Vậy nếu cô gặp tôi rồi, có phải là sẽ rời đi đúng khống" Giọng nói lạnh lùng ma mị của Ngự Giao bất chợt vang lên phía sau Doãn Băng Dao
Doãn Băng Dao quay đầu lại, nhìn thấy Ngự Giao mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười như có như không.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Ngự Giao, trên mặt hiện lê vẻ vui mừng kích động: "Giao, em biết anh nhất định không nghe thấy tiếng của em, em biết là anh sẽ ra gặp em mà"
Ngự Giao đi tới, "Thật xin lỗi, tôi đã nghe thấy lâu rồi"
Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia liền cứng đờ, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng nhan chóng khôi phục lại vẻ mặt nịnh nọt: "Giao, chẳng lẽ đêm hôm đó em không phục vụ anh tốt sao? Sao anh không muốn em nữa sao, hơn nữa người giúp việc nhà anh rất không có giáo dục, cô ta dám nói anh là người đàn ông vô trách nhiệm"
Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ kia, chỉ thấy khóe môi cô ta khẽ nhếch lên đầy đắc ý.
Ngự Giao bước tới, chợt ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ kia thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, há miệng kinh ngạc đến ngây người.
Một cánh tay của anh đặt trên vòng eo thon nhỏ của Doãn Băng Dao, cúi đầu ghé sát môi lên vành tai cô khẽ nói: "Người giúp việc nhà tôi đúng là rất hiểu tôi" anh đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đối diện, "Cô một chút nhan sắc cũng không có, ngay cả một người giúp việc thấp hèn trong nhà tôi cũng xinh đẹp hơn cô, đó là lý do vì sao cô nên biết điều hơn?"
Doãn Băng Dao vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, anh ta đúng là đồ rắn độc, chuyên dùng nọc độc để nhục nhã người khác.
"Anh..." người phụ nữ kia không ngờ anh sẽ nói như vậy, tức giận giậm chân, cao giọng nói: "Giao, tại sao anh có thể nói như vậy với em?"
Thấy cô ta vẫn muốn quấy rầy, sắc mặt Ngự Giao liền u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta: "Chơi xong rồi thì biến khỏi đây mau, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi"
Dứt lời, anh ôm Doãn Băng Dao đi vào trong.
"Ngự Giao" người phụ nữ kia vô cùng tức giận, nhưng không dám nổi giận.
"Chẳng lẽ ở trong mắt cô, tôi thật sự là loại đàn ông đó sao?" anh nói nhỏ bên tai cô, "Bảo cô đi xử lý cô ta, chẳng những không xử lý được, ngược lại cô còn đem tôi ra châm chọc một trận"
"Tôi... tôi cố tình làm như vậy để cô ta tức giận bỏ đi...."
"Vô dụng"
Anh lạnh lùng nói ra hai chữ, buông Doãn Băng Dao ra, lập tức xoay người đi vào phía trong.
***
Lúc ăn cơm tối, Doãn Băng Dao bưng một chút thức ăn và hai bát cơm lên lầu.
Đi đến phòng Doãn Lăng Diệc, mới phát hiện cậu vẫn đang ngồi chơi xếp gỗ.
"Lăng Diệc, lại đây ăn cơm" ở trong nhà họ Thẩm, cả cô và em trai đều không được tự do.
Cô chẳng qua chỉ là người giúp việc, càng không thể ngồi ăn cơm cùng bàn. Vì vậy mỗi khi ăn cơm, cô đều bưng đồ ăn lên lầu ăn cùng Lăng Diệc.
Lăng Diệc bỏ khối gỗ trong tay xuống, rửa tay xong liền chạy lại.
"Một mình em chơi có buồn không?"
"Có một chút" Doãn Lăng Diệc bĩu môi, sau đó vừa cười vừa nói: "Nhưng không sao, Lăng Diệc biết là chị bận nhiều việc"
"Ừm, Lăng Diệc ngoan lắm"
Cô cầu mong những ngày tháng đau khổ ngột ngạt này có thể nhanh chóng trôi qua.
Ngự Giao nói tối hôm nay cô không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, lấy tinh thần ngày mai tham gia hôn lễ với Thẩm Gia Hạo, cho nên tối nay cô mới có thời gian ở cùng em trai.
Chơi đến chín giờ, cô nói Doãn Lăng Diệc đi rửa mặt, sau đó kêu cậu lên giường nằm, cô vẫn giống như trước đây, ngồi bên giường dùng giọng nói dịu dàng kể chuyện cổ tích cho em trai.
Mãi cho đến khi Doãn Lăng Diệc ngủ say, cô mới rời đi.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng em trai, cô chuẩn bị trở về phòng của mình nghỉ ngơi, vì không biết ngày mai sẽ còn xảy ra những chuyện gì.
Một tên ác ma có tâm tình bất định như Ngự Giao, có thể gây chuyện với cô bất cứ khi nào.
"Doãn Băng Dao" một người giúp việc đứng ở hành lang gọi cô lại.
Doãn Băng Dao xoay người, thấy người giúp việc đó suốt ruột đi tới, vừa đi vừa nói, "Tôi đi tìm cô khắp nơi mà không thấy, cô đến phòng tắm nhanh lên, cậu chủ cho gọi cô"
Phòng tắm? đến phòng tắm làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.