Chương trước
Chương sau
"Em đừng nghe cô ấy nói bậy, cô ấy là người thích chiếm ưu thế,cho nên emkhông cần để tâm chuyện vừa rồi, chỉ cần làm tốt công việc ở đây. Còn về phần cô ấy, anh sẽ nói với cô ấy sau này tôn trọng em một chút"
"Cảm ơn anh...."
"Hôm nay anh không có chương trình gì, không cần hóa trang, nhìn em rất mệt mỏi sắc mặt nhợt nhạt, trở về nghỉ ngơi đi"
Khi anh nói chuyện với cô, luôn luôn dịu dàng. Anh không nhẫn tâm nói nặngcô một lời, càng không nhẫn tâm để cô phải khó chịu, khổ sở.
Nếu vừa rồi người tát cô không phải là Vưu Trung Tĩnh, anh tuyệt đối không bỏ qua cho người xúc phạm Băng Dao.
"Vâng"
Cô thật sự cần thời gian nghỉ ngơi để điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Vốn tưởng rằng cô có thể kiên cường đối mặt với tất cả, nhưng khi tất cảmọi chuyện ùn ùn kéo tới, cô cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi.
"Em có biết anh Giao đã có vợ chưa cưới rồi không?" Thẩm Hiên Bạch nhìn bóng lưng cô hỏi.
Bước chân Doãn Băng Dao dừng lại: "Em biết"
Nói ra những lời này, cô có thể biết Thẩm Hiên Bạch sẽ thất vọng vì cô như thế nào.
Nhìn bóng lưng rời đi của Doãn Băng Dao, nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt Thẩm Hiên Bạch dần dần trở nên u ám.
Anh ngồi thất thần trên ghế sofa, thống khổ ôm đầu.
Không biết Vưu Trung Tĩnh đi vào phòng từ lúc ào, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Lại là Ngự Giao, anh ta đã cướp đi rất nhiều thứ của anh"
Thẩm Hiên Bạch ngẩng đầu: "Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện?"
Vưu Trung Tĩnh im lặng, từ chối cho ý kiến.
Đột nhiên Thẩm Hiên Bạch vươn tay ra, bóp chặt yết hầu cô, trong ánh mắthiện lên sự hung ác khiến người khác sợ hãi, "Càng ngày cô càng vượt quá giới hạn của mình"
Vưu Trung Tĩnh cố gắng hít thở một cách khổsở, trên mặt vẫn nở nụ cười, khó khăn nói: "Ha ha, nếu Doãn Băng Daobiết, một Thẩm Hiên Bạch luôn dịu dàng cũng có lúc hung ác như này, nếucô ta biết bí mật trong lòng anh..."
"Đủ rồi" Thẩm Hiên Bạch ngắt lời cô, buông tay khỏi cổ cô: "Hủy hết những hoạt động mấy ngày tới,tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian"
Anh cầm áo khoác đi ra ngoài.
Vưu Trung Tĩnh ở phía sau gào thét: "Anh như vậy chính là đang trốn tránh đó"
Nếu Doãn Băng Dao là nguyên nhận khiến anh khổ sở, vậy tôi nhất định sẽthay anh loại trừ tất cả khổ sở đó, để anh tiến thẳng về phía trước.
Ánh mắt Vưu Trung Tĩnh trở nên u ám, hai bàn tay lặng lẽ xiết chặt thành nắm đấm.
***
Quán rượu, trong một căn phòng sang trọng, Ngự Giao, Phương Chính Đông, Lang Long, Phạm Khiết Phàm bốn người đang uống rựou.
Phương Chính Đông nhìn Ngự Giao đang buồn bực uống rượu trêu chọc: "Sao hôm nay cậu không mang người đẹp kia tới?"
Ngự Giao ngước mắt nhìn, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm nhìn về phía Phương Chính Đông.
Phương Chính Đông nhún nhún vai: "Tôi không có ý gì đâu, chỉ là hứng thú với một người bạn của cô ta mà thôi"
Phạm Khiết Phàm nhận một cuộc điện thoại, sau đó ngồi xuống bên cạnh NgựGiao: "Giao, cảnh sát vừa gọi điện thoại tới, vụ án tai nạn xe cộ của em trai anh có kết quả rồi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.