"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?" Doãn Băng Dao thở hổn hển, ngồi xuống một chiếc ghế trong quán bar xa hoa trụy lạc, lo lắng nhìn Đồng Bội Trong cặp mắt đen láy của Đồng Bội tràn đầy tức giận, đột nhiên vỗ bàn một cái, khiến Doãn Băng Dao và Tô Y Thu đứng bên cạnh giật nảy mình. "Mẹ kiếp! Đàn ông không có kẻ nào tốt hết! Nói cả nửa ngày, thì ra vì thân phận của tớ mới nói yêu tớ. Con mẹ nó chứ!” Hai cô gái đối diện thoáng sững người, rồi không nhịn được lén cười trộm. "Hóa ra vì chuyện này" Tô Y Thu chợt hiểu ra, "Trong ba người chúng ta Đồng Đồng luôn là người lợi hại nhất, sao bây giờ lại bị một người đàn ông suy sụp như thế này?" Đồng Bội khẽ hất cằm: "Làm gì có chuyện đó, cũng chỉ là một tên đàn ông cao cấp thôi, tớ không thèm. Đàn ông giống anh ta, chỉ xứng đôi với loại phụ nữ cao cấp như tiểu nguyệt nguyệt thôi" (Tiểu nguyệt nguyệt: người biết vâng lời) Cô lại thở dài, nói tiếp: "Con mẹ nó, bây giờ tất cả đều bị hiện thực hóa, nếu bố tớ không phải là phó thị trưởng, làm gì có chuyện bọn họ thi nhau theo đuổi tớ như vậy" Doãn Băng Dao nghe câu này, rèm mi không khỏi cụp xuống. Đồng Bội nhận ra lời nói của mình có thể tổn thương tới Băng Dao, liền vỗ vai cô, phóng khoáng nói: "Băng Dao, cậu đừng suy nghĩ lung tung, những lời tớ vừa nói chỉ để chửi mắng những tên đàn ông chỉ biết coi trọng thân phận và địa vị của phụ nữ, còn ba chị em chúng ta, tất nhiên sẽ gặp những người đàn ông tốt." "Đúng, đúng" Tô Y Thu phụ họa nói: "Tớ tin rằng con gái tốt nhất định sẽ gặp đàn ông tốt" "Ừm, vì hoàng tử bạch mã tương lai của chúng ta, cạn ly" Đồng Bội giơ cao ly rượu trong tay nói, ba cô gái hi hi ha ha uống rượu. Lúc đầu là Doãn Băng Dao tới khuyên Đồng Bội, kết quả bản thân cô cũng uống hết ly này đến ly khác, Tô Y Thu ngồi bên cạnh nhìn hai cô gái đang không ngừng cạn ly, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô cần phải tỉnh táo và giữ hình tượng thục nữ thùy mị nết na của mình, lát nữa chắc chắn cô phải chăm sóc hai người con gái say rượu chết tiệt kia. Đúng lúc này, Tô Y Thu nhận được một cuộc điện thoại, khuôn mặt lập tức nở nụ cười e thẹn của người thiếu nữ đang yêu. Đồng Bội hỏi là ai, cô xấu hổ nói: "Là bạn trai, nói lát nữa muốn tới đón tớ" Bạn trai của Tô Y Thu luôn rất thần bí, cho dù là chị em tốt như Doãn Băng Dao và Đồng Bội cũng chưa bao giờ gặp người đàn ông đó. Doãn Băng Dao đã uống hơi nhiều, lảo đảo đứng lên. "Tớ phải về rồi, Lăng Diệc đang ở nhà chờ tớ" Cho dù chơi ở bên ngoài thế nào, cô luôn nhớ trong nhà có người cần cô chăm sóc. "Tớ đưa cậu về" Tô Y Thu lập tức đứng lên Doãn Băng Dao lắc đầu. "Không sao, tớ uống không nhiều lắm, cậu ở lại với Đồng Bội đi. Hơn nữa, không phải cậu nói lát nữa bạn trai cậu tới đón sao. Không cần để ý đến tớ" Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài. Trên thực tế, Doãn Băng Dao đã đánh giá cao tửu lượng của mình. Bước ra khỏi quán bar vài bước, càng lúc càng cảm thấy đầu choáng váng. Lúc đi đến cửa thang máy, hai chân cô mềm nhũn. Cả cơ thể mềm mại của Doãn Băng Dao ngã vào vòng ngực cứng rắn ấm áp, thoang thoảng mùi hương thuốc lá....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]