Trong đầu anh ta bây giờ tràn ngập hình ảnh người con gái mà anh ta đón về ngày hôm nay, đủ dáng vẻ sắc thái vui cười tức giận, như thực mà cũng như mơ.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, không kìm được lòng anh ta đi đến phòng của cô, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng nhưng không thấy ai mở cửa, anh ta liền thuận tay đẩy của đi vào.
"Tô Minh Tú." Tô Kiến Định khẽ gọi, cô ngoái đầu lại nhìn.
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, mái tóc dài mềm mại vắt sang một bên vai, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, chắc là vừa tắm xong nên trông tóc vẫn ướt và quần áo đã được thay sang đồ mặc ở nhà.
Anh ta bước đi nhẹ nhàng tự nhiên đến trước mặt, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô dựa sát vào người mình.
Tô Minh Tú ngoan ngoãn thuận theo, khẽ nhướn mày, nắm lấy cà vạt của anh ta kéo anh ta dựa sát hơn vào người mình nhưng lực quá mạnh làm cho anh ta bị bất ngờ đứng không vững sau đó ngã dựa vào người cô.
Tô Kiến Định không hề vì hành động thô lỗ của cô mà khó chịu hay phản kháng chỉ ngoan ngoãn thuận theo.
Hô hấp giao nhau, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
"Nghỉ ngơi tốt không? Muốn anh giúp em không?" Tô Kiến Định chỉ vào mái tóc vẫn còn ướt sũng của cô, cười nói.
Cô híp mắt bĩu môi; "Em không cần anh giúp đâu, tự nhiên anh biến mất chục năm rồi, ai biết được anh có đúng là anh Tô Kiến Định hay không, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746901/chuong-421.html