Tô Quỳnh Thy cuộn mình ngủ trên ghế salon giống như một chú mèo con, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của cô.
Có thể thấy được mấy ngày nay cô thật sự rất mệt mỏi, nếu không cô cũng không thể nằm trên ghế sa lon mà ngủ ngon được như thế, đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại.
Xoa bóp cái cổ đau nhức của mình, Hoắc Hải Phong duỗi người đi tới, cẩn thận giúp cô điều chỉnh lại tư thế, sau đó anh ôm cô vào trong lòng, động tác nhẹ nhàng nên không có đánh thức cô dậy, anh có chút không đành lòng quấy rối giấc ngủ ngon lành của cô.
Vốn dĩ vẫn còn dư lại một chút văn kiện nhưng anh cũng quyết định không xem, đều đã trễ thế này rồi nên cũng đến lúc cần phải trở về.
Tô Quỳnh Thy ngủ rất ngon, khi cảm thấy hơi xóc nảy một tí, cô mới cau mày mở mắt thì thấy mình đã ở trong xe rồi, tuy rằng không thấy rõ người ôm mình là ai, nhưng cô quá mức quen thuộc mùi hương trên người của Hoắc Hải Phong, chỉ cần thổi qua một chút thì cô cũng không cảm thấy luống cuống.
"Đã mấy giờ rồi?" Tô Quỳnh Thy dính trên người của anh như keo dán, cô lẩm bẩm hỏi, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
"Sắp đến tám giờ, về nhà ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp, nếu không tối nay sẽ không ngủ được!" Tính toán thời gian thì cô gái nhỏ này đã ngủ cả ngày, nếu lại tiếp tục ngủ sẽ rất khó chịu.
"Em muốn ăn mì, kêu cô giúp việc nấu mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746895/chuong-415.html