Vang dội cả một góc trời, người lớn ở đây chỉ biết cười khúc khích.
Ông cụ nhà họ Hoắc vừa đáp xuống cũng nhanh chóng chạy đến thăm, trong lòng rất vui mừng, nhà họ Hoắc từ trước đến nay đều chỉ có một con, mỗi một đời đều chỉ có một người con trai, không biết đã bao lâu nhà họ Hoắc không sinh con gái rồi. Một công chúa nhỏ như vậy, cả nhà đều rất yêu chiều, e rằng còn được cưng chiều hơn Tô Quỳnh Thy ngày xưa, sợ rằng sau này sẽ rất khó dỗ.
Sau khi Tô Kiến Định im lặng thương tiếc cho Hoắc Hải Phong một hồi thì nheo mắt thích thú nhìn công chúa nhỏ, trên người đều tỏa ra dịu dàng.
Mặt mũi của cô nhóc này rất giống với Tô Quỳnh Thy hồi nhỏ, nhìn là biết kiểu người được người khác yêu thương.
Không bao lâu, cô nhóc được đưa đến bên mẹ mình, Tô Quỳnh Thy mới tỉnh lại, cả người đều trong trạng thái mơ hồ. Cho dù đã lên lịch mổ từ lâu, cô chưa từng trải qua bao giờ, cũng chưa từng đích thân trải qua cảm giác đến mười ngón tay cũng đau đớn thế này, nhưng dù sao cũng là lần thứ hai “vỡ bụng”, có thể biết được mức độ tổn thất nguyên khí
Mặc dù đã sớm biết Hoắc Hải Phong sẽ ở bên giường mình, những cho đến khi cô mở mắt, xác định người đàn ông này vẫn luôn ở cạnh cô, Tô Quỳnh Thy vẫn mím môi cười, cười đến nỗi răng nanh nhỏ cũng cười theo.
Hoắc Hải Phong nhìn khuôn mặt nhỏ phờ phạc của cô, anh mắt lưu luyến không nỡ, thuốc mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746832/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.