Vốn cho rằng tuy Quỳnh Thy không chịu chấp nhận nhưng cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng như vậy, chuyện đã đến nước này, Tô Kiến Định nhìn thấy trạng thái của công tước Otto cũng có phần bất ổn, đành nhẹ thở dài một hơi: “Quỳnh Thy, dù sao ông ấy cũng là bố của mẹ, chúng ta phải gọi ông là ông ngoại, em suy nghĩ cho thật kỹ đi, anh còn có việc nên đi trước." Về sau thời gian ở chung nhiều hơn, tiếp xúc mỗi ngày có lẽ sẽ dần quen thuộc, anh chỉ hy vọng sau này mọi người cùng nhau sống ở chỗ mới sẽ có thể vui vẻ, chứ anh không hề muốn mang đến đau khổ cho Quỳnh Thy. “Anh hai đi thong thả, nhớ chú ý an toàn” Sắc mặt Tôi Quỳnh Thy từ từ trở nên tái nhợt, miễn cưỡng ngẩng đầu cười tạm biệt với Tô Kiến Định, gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc cứ choáng váng, có đôi khi còn đau đến nỗi khiến cô muốn đập đầu vào tường.
Lúc này cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác buồn nôn cùng lúc xông tới, sau khi tỉnh lại cứ liên tục bị như vậy khiến cô thật nhớ nhung khoảng thời gian khi hôn mê bất tỉnh, ít nhất là sẽ không có cảm giác khó chịu như thế này.
Công tước Otto chậm chạp bước từng bước một, lưu luyến không muốn rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn phải theo sau Tô Kiến Định. Trước khi đi còn nằm lấy hai tay nắm cửa thật lâu để diễn đạt tâm trạng muốn ở lại của mình. Tuy nhiên Tô Quỳnh Thy còn đang đắm chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746767/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.