“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần nghĩ những chuyện này, con chỉ cần vui vẻ là được rồi, những chuyện khác, có bố đây rồi.” “Bố sẽ mãi ở đây sao?” Qua một buổi chiều tiếp xúc, hai người đã quen với nhau, lúc này tình cảm đang nồng đậm, Hoắc Hải Phong do dự một lúc, trong đầu có bao nhiều điều bất trắc và không chắc chắn, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé, anh vẫn vô thức gật đầu: “Ừ, bố sẽ luôn ở đây”
Tô Hướng Minh còn chưa nói xong, điện thoại của Hoắc Hải Phong đột nhiên vang lên, ngắt lời cậu bé. Anh nhìn cậu bé với ánh mắt ánh náy, nhận điện thoại: “Anh, có kết quả rồi sao?”
Tô Kiến Định không bất ngờ khi Hoắc Hải Phong đã biết, tiếng cười bình tĩnh truyền từ điện thoại qua, rõ ràng tâm trạng rất tốt, tiếp lời anh: “Ôn Hàng Dương lấy được thuốc giải rồi, đợi sau khi kiểm nghiệm được loại thuốc này có hiệu quả, anh ta sẽ đưa Vũ Nguyễn Hải rời đi.” “Cầm lấy để kiểm nghiệm trước đã, nếu như có hiệu quả, cố gắng giúp tôi ngăn bọn họ lại, tôi có một phần quà lớn cho Vũ Nguyên Hải.
Rốt cuộc tại sao Vũ Nguyễn Hải cứ đuổi theo anh,
Hoắc Hải Phong nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, người đó có mục đích gì mà lại muốn kéo anh tay xuống, cho người đi điều tra mà mãi không có kết quả, đang cảm thấy buồn bã, không ngờ buổi trưa hôm nay đột nhiên lại có kết quả, mà lại là một kết quả vô cùng kinh ngạc. “Được, thế nhưng đừng quá tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746750/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.