“Số Nguyên Hải rất khổ, số thương tích cậu ta phải nhận cũng không ít hơn các người đầu...
Suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng, vốn dĩ đã không định nói nữa, ông lão vô thức đứng lên, giơ tay ra với Hoắc Hải Phong. “Chuyện này không cần ông lo lắng đâu.” Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bệnh, động tác nhanh chóng dặn dò Trần Bắc và Thu Hằng, phân công nhau đi tìm người, hai người rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, công tước Otto đã đến.
Lúc này Hoắc Hải Phong đã không còn tâm tư nào đi đối phó với người này, ánh mắt luôn đặt ở phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy, anh ngồi cánh cửa kính, nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, không rời mắt như muốn chạm khắc hình dáng của cô vào não mình. “Hoắc Hải Phong, Quỳnh Thy thế nào rồi?” Vừa đến bệnh viện, ánh mắt của Otto đã bị thu hút bởi Tô Quỳnh Thy.
Cô bé lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu, có lẽ là do bị bệnh, trên mặt không còn màu máu nào, môi cũng nhạt đến nỗi không nhìn rõ, bộ dạng tiều tụy của cô làm ông ta đứng ngây ra tại chỗ mất năm phút, mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.
Tô Quỳnh Thy rất giống bà ngoại của cô, tuy rằng ông ta đã nhìn thoáng thấy sự giống nhau qua tấm ảnh, thế nhưng đến khi được nhìn tận mắt, Otto mới tin, trên đời này thật sự có sự di truyền. “Tìm được Vũ Nguyên Hải chưa?” Khi chưa nhìn thấy Tô Quỳnh Thy, ông ta đã yêu thích đứa bé này, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746742/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.