"Đã làm xong tất cả theo lời cô rồi, vé máy bay và hộ chiếu đều ở đây. Hai giờ chiều ngày mai vẫn ở nơi này, tôi sẽ đón cô. Đây là lần cuối tôi giúp cô, sau này đừng đến tìm tôi nữa." Một người đàn ông cao to đi đến, đứng trước mặt Tô Quỳnh Thy dường như còn cao hơn Hoắc Hải Phong, đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nên cô cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh ta, chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta làm lòng người lạnh đi.
Tô Quỳnh Thy mím môi, thu dọn đồ đạc, cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi, cảm ơn, sau lần này anh cũng không nợ tôi gì nữa, nhiều năm như vậy, tính ra là tôi nợ anh mới đúng, xin lỗi.” "ơn cứu mạng, cô thật sự chỉ cần điều kiện như thế này sao?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn cô. "Năm đó là tôi vô tình cứu được anh, anh có thể giúp tôi, tôi thấy vui lắm rồi. Ôn Hàng Dương, anh không còn nợ tôi gì nữa." Cô hơi híp mắt lại. "Tùy cô." Gương mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì, vừa nói xong thì dứt khoát quay người rời đi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thời gian hai người gặp mặt tổng cộng chỉ có vài phút, Tô Quỳnh Thy lại luống cuống đến mức trán đầy mồ hôi.
Tô Quỳnh Thy liếm đôi môi khô khốc của mình, nắm chặt hộ chiếu trong tay, quay người đi vào.
Trở về căn phòng của mình, Tô Quỳnh Thy mới chậm rãi thở phào một hơi, ngồi đơ ra ở trên giường, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746696/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.