“Tôi muốn gì, lẽ nào cô không biết sao?” Trân Mộc Châu đưa mắt nhìn ra cửa, liếm đôi môi khô khốc.
“Hải Phong không phải là một món hàng hóa. Anh ấy có sở thích của riêng mình. Tôi sẽ không nhường anh ấy cho cô. Còn nếu cô thật sự thích Hải Phong, cô có thể tự mình nỗ lực để giành lấy tình cảm của anh ấy. Tôi có thể cho cô một cơ hội để sống quang minh chính đại tại Hải Phòng này” Sau khi im lặng một lát, Tô Quỳnh Thy lên tiếng.
“Quả không hổ là con gái nhà họ Tô, thật hào phóng. Tôi thì không giống như cô, tôi rất hẹp hòi. Tôi không thể nhìn nổi bất kì người phụ nữ nào khác xung quanh anh ấy. Trừ phi một mình cô tự rời khỏi đây, bằng không thì cô chỉ có thể đợi Lê Quốc Nam chôn cùng tôi mà thôi!”
Trân Mộc Châu nghiêng đầu, ánh mắt cô ta tràn đầy hứng thú, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Quỳnh Thy, khóe miệng cô ta nhếch lên, tâm tình rất tốt.
“Trân Mộc Châu, làm người tốt nhất là đừng nên quá đáng, Hải Phòng là nhà của tôi, rời khỏi nơi này, cô nói tôi phải đi đâu?”
Cô cứ nghĩ rằng Trần Mộc Châu chỉ muốn cô rời khỏi Hải Phong, nhưng cô không nghĩ rằng cô ta thậm chí còn muốn cô phải rời khỏi Hải Phòng. Mặc dù nơi này gắn liền với rất nhiều kỉ niệm bất hạnh của cô, nhưng từ nhỏ cô đã lớn lên ở nơi này, người mà cô yêu ở đây, gia đình của cô cũng ở đây, sao cô có thể rời đi được?
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746687/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.