“Anh thật sự không hề biết gì?” Đôi tay Tô Quỳnh Thy run run đặt trên áo Hoắc Hải Phong, đôi mắt cô đẫm lệ nhìn anh.
“Quỳnh Thy, tất cả đều là anh sai, năm đó anh…
“Hoắc Hải Phong, anh không có ai, đều là em sai, bao nhiêu năm qua đều là em sai, là em hiểu lầm anh, là em có lỗi với anh… Hức hức, Hải Phong, năm đó, tại sao năm đó… Tại sao anh phải làm vậy với em… Cô không ngờ mọi chuyện là như vậy, trong lòng cô đột nhiên trống rỗng, giống nhất tất cả mạnh mẽ và kiên trì đều bị rút sạch.
“Anh đưa em về trước nhé, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Hoắc Hải Phong ôm lấy Tô Quỳnh Thy, anh nhíu mày quay đầu nhìn lại bệnh viện, sau đó quay đầu ra hiệu cho tài xế đứng cách đó không xa rồi lại cúi đầu an ủi cô gái trong lòng mình.
Quay lại nhà mình, anh ôm Tô Quỳnh Thy đã khóc đến mệt lả lên, cõi lòng Hoắc Hải Phong mềm mại, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
“Em ở tạm chỗ của anh nghỉ ngơi một lát, nếu bây giờ em về nhà với dáng vẻ này sợ rằng sẽ khiến anh trai em hiểu lầm anh” Hoắc Hải Phong xoa đầu cô, anh tự nhiên đi lấy nước giúp cô lau mặt sau đó nằm lên giường nhẹ giọng dỗ cô ngủ.
Dường như cô đã khóc đến mệt rồi nên không lâu sau đã ngủ mất, khóe mắt cô vẫn còn ươn ướt, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
“Bảo người hầu chăm sóc cô ấy thật tốt, nói với mợ chủ rằng tối nay tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746605/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.