“Thế thì nhảy đi” Giọng nói lạnh lùng cất lên, trong lời nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Ông cụ hơi giật mình, không ngờ bản thân lại nghe được câu này. Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, mặt nhăn nhó như vừa nuốt phải một con ruồi vậy: “Cậu nói như vậy…
Rốt cuộc…
cậu có ý gì?”
Tô Định Kiến từ từ bước tới gần: “Không phải ông muốn đòi lại công bằng cho con mình sao? Lại còn đòi tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ người lớn tới trẻ nhỏ trong gia đình nữa. Cho dù ông có nhảy hay không, Tập đoàn Sunrise đều sẽ trả tiên trợ cấp. Nhưng nếu ông nhảy thì tất cả những thứ này chẳng còn liên quan gì tới ông nữa”
“Trong cuộc sống sau này, cho dù có tiền thì cũng chỉ có người nhà của ông được hưởng mà thôi…
” Ông cụ kia nghe thấy vậy như bị cái gì đó kích thích, ông ta ngây người ra một lúc, sau đó mới nhìn Tô Định Kiến rồi hét lên: “Cậu đừng có tới đây, cách tôi xa một chút. Cẩn thận không tôi nhảy xuống đấy!”
Tô Quỳnh Thy hơi lo rằng đối phương sẽ thực sự liều lĩnh nhảy xuống, vì thế cô giữ chặt Tô Định Kiến lại. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, phía sau loáng thoáng truyền tới tiếng kêu khóc của một người phụ nữ. Một người phụ nữ trung niên mặt dàn dụa nước mắt, hai bên tóc mai đã điểm bạc đẩy đám người đứng xung quanh ra chạy tới. Bà ta nhìn ông cụ đang đu trên lan can với vẻ tức giận.
Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746579/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.