Cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, bảo cô ta cam tâm sao được! Trong mắt trở nên u ám, Trần Mộc Châu thất thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cười ra tiếng, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nhìn rất lâu, lại quay người chọn một bộ quần áo, còn rất kiên nhẫn trang điểm xong, gương mặt lại đẹp hơn mấy phần. Cô ta hài lòng ngắm nhìn bản thân một lần nữa.
Trên mặt nở nụ cười khiến người ta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.
Tô Kiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Hoắc Hải Phong lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Tô Quỳnh Thy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Hoắc Hải Phong, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.
“Tôi có muốn nói với cậu.” Tô Kiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Hoắc Hải Phong, nhỏ giọng nói.
Nhìn người bên cạnh, Hoắc Hải Phong sờ lên mặt nhỏ của Tô Quỳnh Thy, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.
“Tra được gì rồi?” Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát tiết, giọng điệu của Hoắc Hải Phong không quá tốt.
Tô Kiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Mộc Châu.” Hoắc Hải Phong lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746564/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.