Bà Nhung quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh liếc tới, một câu nhàn nhạt thốt ra từ miệng bà ấy.
“Lê Quốc Nam..” Lê Quốc Nam không thể làm khác, chỉ có thể vui vẻ chạy tới: “Còn phải nuôi thêm chút nữa, bà chủ Thịnh nhà chúng ta sao có thể động tới công việc thô thiển như vậy chứ:”
Bà Nhung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi: “Vẫn là Quỳnh Thy của chúng ta đáng yêu, dì có nằm mơ cũng muốn có một cô bé tận tâm như Quỳnh Thy chăm sóc dì lúc về già”
Tô Quỳnh Thy đang ngồi trên ghế sô pha bèn thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ vô cùng.
“Dì à, dì đi một chuyến tới đây đã đủ mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi.
Đợi hai ngày nữa dì đỡ mệt rồi cháu sẽ đưa dì ra ngoài chơi!” Cô vỗ ngực bảo đảm, cố gắng khuyên bà Nhung đi nghỉ trước.
Không có bà Nhung ở đây, sắc mặt Tô Quỳnh Thy bỗng chốc liền trở nên lạnh lùng, cô ngồi trên sô pha mà nhìn thẳng vào Lê Quốc Nam.
Lê Quốc Nam từng chút một bóc quả quýt trên tay, ngẩng đầu hướng về phía cô cười lấy lòng: “Anh Nam bóc quýt cho em ăn nhé, em ngồi nghỉ ngơi chút đi”
Anh ta cũng biết những gì mình đang làm thực sự không đàng hoàng gì, Lê Quốc Nam chỉ hận không thể nhét mình vào trong cái sô pha trốn cho rồi. Chỉ hy vọng lát nữa cô nổi điên lên đánh anh ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Anh Nam, em rất vui vì anh đưa dì qua chơi. Nhưng tốt xấu gì anh cũng nên nói trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746527/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.