Đã mấy ngày không gặp, nhưng anh vẫn tuấn tú, mặc chiếc áo khoác gió màu xám khói, vóc dáng cao lớn. Anh nhìn Cố Tĩnh Đình, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên, còn có chút cảm xúc sâu thẳm khó mà nhận ra.
Cô mặc một chiếc váy nhung màu đen dài đến đầu gối, đường cắt may ôm sát và kiểu dáng phóng khoáng mà thanh lịch, lộ ra cơ thể mảnh mai tinh tế. Đôi chân mảnh khảnh trong đôi tất nhung đen pha chút hoang dại đầy quyến rũ. Mái tóc lớn gợn sóng màu hạt dẻ vén sang một bên trông thật quyến rũ và gợi cảm.
Khóe môi khẽ mím, đôi mắt sâu như màn đêm lạnh lùng trước sự xuất hiện của anh.
Đường Diệc Sâm nhếch môi nhẹ đến mức gần như không thể thấy, tay nắm Cố Tĩnh Đình không buông, tay còn lại đặt lên, vừa bước lên vừa xoay người, thắt lưng ép chặt cơ thể cô vào tường.
Vóc người cao lớn của anh vô hình tạo nên cảm giác áp bức, Cố Tĩnh Đình không thích cảm giác như vậy, cực kì không thích.
“Đường Diệc Sâm, buông tay.”
“Không buông.” Đường Diệc Sâm từ chối thẳng thừng, hai tay giữ tay cô, cơ thể lại nhích lại sát cô hơn.
Hơi thở lạnh lùng cùng hương Long Diên trên người anh lướt qua gò má cô, trong mũi hoàn toàn là mùi của anh, Cố Tĩnh Đình nhớ đến mấy lần hai người hôn ở Hàn Quốc, sắc mặt hơi đổi.
Đường Diệc Sâm lại hoàn toàn không thấy kháng cự trong mắt cô, tay nâng lên vuốt qua tóc cô, cảm giác mềm mại như tơ thoáng qua bàn tay anh. "Tôi đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-an/496294/chuong-73-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.