“Nhưng cô chủ, cứ kéo dài thế này với bọn chúng cũng không phải là cách?” Tần Kỳ Lôi thật lòng lo lắng, cô ấy tự trách hơn cả, sao lại để cô chủ rơi vào tình huống nguy hiểm nhường này. Khác với sự lo lắng của hai đàn em của mình, Cố Tĩnh Đình điềm nhiên hơn nhiều. Cô quan sát xe của đối phương vây quanh xe mình, hình thành thành một vòng tròn bao vây. Cô nhếch môi, rút ra một cây súng bằng bạc quen thuộc từ trên đùi mình. Cô nhìn lướt qua hai người họ: “Đối phương có cỡ ba mươi người, một người giải quyết mười tên.” Đây là mệnh lệnh. Hoa hàng Kỳ cùng Tần Kỳ Lôi đều gật đầu. Họ cùng rút súng ra, vẻ mặt cảnh giác. “Hàng Kỳ, lát nữa cậu đạp ga, xuyên qua giữa chiếc xe thứ tư và thứ năm. Có hơi khó, nhưng tôi tin tưởng kỹ thuật của cậu.” “Vâng.” Tay của Hoa Hàng Kỳ nắm chặt vô lăng. “Kỳ Lôi, cô chỉ cần chú ý đến hướng ba giờ và hướng sáu giờ, không để lại một mạng nào.” “Vâng.” Tần Kỳ Lôi cảm nhận được nhịp tim dồn dập của bản thân, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Một, hai, ba. Sau ba tiếng đếm, Cố Tĩnh Đình cùng Tần Kỳ Lôi cùng lúc nhấn cửa sổ xe xuống, hướng họng súng ra ngoài xe. Đối phương sững sờ một lúc, không lâu sau tiếng súng lại vang lên. Trong làn mưa đạn đùng đoàng, Hoa Hàng Kỳ nhanh chóng đạp ga, chiếc xe phóng như bay về phía trước. Người của đối phương không ngờ Hoa Hàng Kỳ lại lái xe giỏi như vậy, rõ ràng bọn họ đã chặn ở mọi hướng xe của Cố Tĩnh Đình. Vẻ mặt lạnh lùng, cảm đám người bắn điên cuồng về phía thân xe. Cố Tĩnh Đình cùng Tần Kỳ Lôi né đạn của đối phương, cùng lúc đó họ cũng phản kích lại. Tiếng súng không ngừng vang lên, mùi tanh của máu kèm theo bông tuyết trắng, trong không khí mùi thuốc súng nồng nặc. Mấy chiếc xe đậu phía sau Cố Tĩnh Đình lúc này cũng phản ứng lại đượ, vội vàng chạy đến. Tần Kỳ Lôi nhíu mày, nhắm bắn một phát vào lốp xe của chiếc xe phía trước. Thế nhưng không đề phòng được có người ở một đầu khác đã nhắm cô từ lâu, bắn một phát về phía cô. “Ưʍ.” Tần Kỳ Lôi rít một hơi mạnh, vai của cô ấy đã trúng một viên đạn. “Kỳ Lôi?” Cố Tĩnh Đình giật mình. Hoa Hàng Kỳ đang tăng tốc, chiếc xe nhanh chóng xông về dàn xe của đối phương, kính chiếu hậu cũng bị đụng gãy. Nhưng Cố Tĩnh Đình không kịp bận tâm nữa, Hoa Hàng Kỳ cũng phóng xe như bay. “Kỳ Lôi?” Gương mặt Cố Tĩnh Đình hiện lên vẻ tự trách, cô lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?” “Tôi không sao.” Tần Kỳ Lôi cắn răng, liếc về phía sau: “Có chủ, bọn họ đã đuổi kịp rồi. Trông có vẻ rất nguy hiểm, làm sao bây giờ?” “Đến nhà kho trước.” Bả vai của Tần Kỳ Lôi đã trúng đạn, cần nhanh chóng lấy viên đạn ra, nếu không sợ rằng mất máu quá nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. “Vâng.” Hoa Hàng Kỳ lái xe với tốc độ nhanh hơn nữa. Cố Tĩnh đình sơ cứu cho Tần Kỳ Lôi. Cô nhìn dòng xe đuổi xe không ngừng phí sau, rồi lại quay sáng nhìn Hoa Hàng Kỳ. “Hàng Kỳ, tôi lái xe, cậu giúp Kỳ Lôi gắp viên đạn đó ra.” “Cô chủ, chiếc xe phía sau theo rất sát. Chúng ta tạm dừng thì họ sẽ đuổi kịp mất.” “Cô chủ, đừng lo cho tôi, mau đến nhà kho.” Kỳ Lôi cắn răng, cô ấy cũng không phải chưa từng trải nghiệm qua cơn đau thế này, cô ấy có thể nhịn được. Nét mặt Cố Tĩnh Đình nghiêm nghị, cô lại lần nữa giận mình quá sơ suất. Tiếng súng phía sau vẫn chưa hề ngừng lại, trên con đường rộng rãi này, ngày đông buốt giá, nghe có vẻ như là tiến gọi từ cõi chết. Lại một chiếc xe phí sau đuổi sát nút, nả súng liên tục về phía xe họ. Cố Tĩnh Đình cầm súng lên đang định bắn lại thì một chiếc xe Ferrari360CS bỗng nhiên xuất hiện, đâm thật mạnh vào chiếc xe kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]