“Cô chủ ơi?”
“Cô chủ?”
Anh chưa kịp phản ứng thì những người đó đã chú ý đến Cố Tĩnh Đình đang nằm trên giường, đồng thanh nhỏ tiếng gọi cô. Thế nhưng lúc này Cố Tĩnh Đình vẫn còn say giấc nồng, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô cũng không hề nghe được tiếng gọi của đàn em. Bờ vai để lộ ngoài chăn có vài vết đỏ.
Không cần phải nói, bao gồm cả mùi hương tìиɦ ɖu͙ƈ trong phòng còn chưa tan đi hết.
“Chết tiệt.” Tiểu Lâm chỉ cần nhìn dáng vẻ nhếch nhác của căn phòng này liền biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta lại gọi Cố Tĩnh Đình nhưng cô vẫn ngủ say. Không cần bàn cãi cũng biết được bọn họ đã đến chậm một bước.
Mấy tên đàn em nhìn nhau, sau cùng nhìn về phía Tiểu Lâm.
“Đưa cô chủ đi, mau.”
“Còn tên đàn ông khốn kiếp kia thì sao? Em phải gϊếŧ nó.” Một tên trong số họ nổi giận, có bọn họ theo sau bảo vệ vậy mà vẫn để cô chủ gặp nguy hiểm, bọn họ không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Ánh mắt họ tìm kiếm khắp phòng, bước gần về phía nhà vệ sinh.
Người đàn ông nắm chặt súng, cơ thể áp sát vào cửa, có vẻ như đã chuẩn bị xong sẽ tấn công bất kỳ ai đến gần.
Anh cố gắng yên lặng, điều chỉnh nhịp thở của mình, cả căn phòng trở nên im ắng cùng cực.
“Mặc kệ đi, lúc này hắn ta chắc đã trốn mất rồi. Chúng ta về trước.” Người kia nhất định không thể ở lại đợi bọn họ đến giải quyết được. Tiểu Lâm cố gắng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-an/268481/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.