------------------- Một câu này rơi xuống, làm Phí Nam Thành nghĩ tới xúc cảm buổi tối say rượu ngày đó …… Chuyện buổi tối hôm đó, kỳ thật anh đã không nhớ rõ. Nhưng giờ phút này bị cô nhắc tới như vậy, trong đầu anh lại bỗng nhiên dần hiện ra một ít chi tiết ngày đó …… Cô làn da rất trắng rất non, cũng không biết dùng cái gì, mềm mềm, đến nay nhớ tới, còn cảm giác được trên đầu ngón tay còn tàn lưu loại xúc cảm này. Trên người cô mang theo vài phần hơi thở thiếu nữ thơm ngọt …… Nơi đó, mềm mại, nhưng rốt cuộc là B hay là C? Nhỏ như vậy, phỏng chừng chỉ là A đi? Phí Nam Thành đột nhiên phục hồi lại tinh thần! Ngay sau đó, bên tai anh, liền nhiễm một chút màu đỏ khả nghi. Cảm giác dường như gương mặt cũng bị thiêu cháy, nóng lợi hại. Anh tại sao lại suy nghĩ này đó? Khẳng định là bị người phụ nữ này mang đến! Đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Phí Nam Thành vội vàng đóng lại màn hình theo dõi, dường như không có việc gì ngẩng đầu, liền nhìn thấy Văn Nhược Thanh đẩy cửa ra vào, cô cười nói: “Anh Nam Thành, vấn đề tường lửa, em đã giải quyết. Muốn chúc mừng một chút hay không, đêm nay ăn một bữa cơm?” Phí Nam Thành nhàn nhạt rũ mắt, “Ta trong chốc lát còn có một cuộc họp.” Văn Nhược Thanh động tác dừng lại, ánh mắt của cô lóe lóe, chợt mở miệng: “Kỳ thật là, em vừa mới biết được một ít tin tức về Tiểu Ô, vất vả như vậy, anh có phải nên mời em ăn bữa cơm hay không?”
Lời này vừa ra, Phí Nam Thành bỗng dưng ngẩng đầu, anh trực tiếp đứng lên, “Tôi một giờ sau có hội nghị quan trọng, hiện tại mời cô tùy tiện ăn chút gì đi.” Văn Nhược Thanh lộ ra một nụ cười vì thực hiện được ý đồ. - Thẩm Vu Quy lặng lẽ đẩy cửa thang lầu ra, vừa vặn nhìn thấy Phí Nam Thành mặt vô biểu tình từ trong văn phòng tổng tài đi ra, cô đang muốn hưng phấn tiến lên chào hỏi, rồi lại nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp đi theo phía sau anh, là Văn Nhược Thanh. Bọn họ đây là muốn đi làm cái gì? Ăn cơm? Nhưng giữa trưa không phải mới vừa ăn sao? Thẩm Vu Quy rối rắm, lúc này đi nói chuyện tường lửa, hẳn là không tốt lắm đâu? Nhưng cô không nói chuyện, Phí Nam Thành đang bước nhanh về phía trước lại dừng lại, con ngươi đạm mạc dừng ở cô trên người, tầm mắt đảo qua chỗ nhô lên trên ngực cô, là B đi? Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, Phí Nam Thành vội vàng thu hồi ánh mắt, thẹn quá hoá giận nói: “Ta ghét nhất loại phụ nữ hoa hòe lộng lẫy!” Dứt lời, anh mang theo Văn Nhược Thanh lập tức đi vào thang máy tổng tài. Thẩm Vu Quy bị nói đến trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Hoa hòe lộng lẫy? Cô cúi đầu, nhìn về phía mình hôm nay ăn mặc. Một cái quần jean sẫm màu, áo thun màu trắng, hơn nữa một đôi giày thể thao màu trắng. Cho nên, gia hỏa này có phải hiểu lầm đối với cái này từ hoa hòe lộng lẫy hay không? Thẩm Vu Quy khí nắm chặt nắm tay, trên sân bóng rổ mới vừa hôn cô, hiện tại bộ dáng liền một bộ trở mặt không nhận, thật quá đáng! Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không thể nhịn được nữa! Không đúng! Cô nhẫn, nhưng Rùa Đen cũng không thể nhẫn! - Phí Nam Thành mang theo Văn Nhược Thanh xuống lầu, tìm một quán ăn ngồi xuống. Văn Nhược Thanh ở nước ngoài tìm hiểu tin tức Tiểu Ô vẫn luôn rất vất vả, cho nên cô mỗi lần yêu cầu mời ăn cơm, anh chưa bao giờ cự tuyệt cả. Nhưng mà hôm nay tự nhiên lại có chút bực bội, anh tùy tiện gọi hai món ăn, chờ người phục vụ rời đi, vào thẳng chủ đề: “Có tin tức gì?” Lúc này, di động anh đặt ở trên bàn vang lên. Văn Nhược Thanh tùy ý quét mắt liếc di động anh một cái, đang muốn nói cái gì đó, nhưng tầm mắt lập tức dừng lại trên hình ảnh! Bởi vì, tên ghi chú người gọi hiển thị trên điện thoại là: Tâm gan của anh? ------------o0o-----------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]