----------------------------
Thẩm Vu Quy ngây ngốc đứng yên, lại thấy anh quay người nhìn về phía hai người Thẩm Thiên Hạo đang dùng ánh mắt trông mong nhìn lại đây, mở miệng nói: “Bản hợp đồng kia, ngày mai mang đến đây.”
Hợp đồng……
Thẩm Thiên Hạo hận không thể cho mình một cái tát, ông ta cúi đầu, “Vâng, vâng.”
Phí Nam Thành tiếp tục đi ra ngoài.
Thẩm Vu Quy vẫn trong trạng thái dại ra như cũ.
Anh không chỉ có thừa nhận ở bên cô cùng nhau ăn cơm, mà còn giúp cô giải vây?
Hôm nay anh bị làm sao vậy?
Nhìn bóng dáng anh, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, thuận thế ngẩng đầu lên, cô cắn môi, một giọt nước mắt trong mắt muốn rớt không được, điềm đạm đáng yêu mở miệng nói: “Cha à, cái nhẫn này ……”
“Buổi tối cha liền mang về cho mẹ con! Nhẫn này là vật kỷ niệm bà ngoại con để lại cho mẹ con sao có thể tùy tiện tặng người khác?”
“Chính là trang sức của mẹ, cũng là bà ngoại đưa, tất cả đều có ý nghĩa kỷ niệm ……”
Thẩm Thiên Hạo rất biết điều, trực tiếp mở miệng: “Con yên tâm, trước kia dì Bạch con mượn trang sức của mẹ, là bận quá chưa kịp trả lại! Qua mấy ngày…… Không, đêm nay, cha nhất định sẽ mang toàn bộ trang sức về nhà, được không?”
Thẩm Vu Quy gật gật đầu, còn nói thêm: “Lát nữa con giúp mẹ liệt cho cha một cái danh sách.”
Thẩm Thiên Hạo: “……Được.”
Bạch Trúc thật muốn khóc.
Những trang sức đó cho dù có ra giá cũng không thể mua được, mấy năm nay thật vất vả cướp đoạt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-an-boss-muon-cai-thai/1682078/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.